Tấm thảm nhạt màu, dính thứ gì là rất
khó lau, phải giặt nguyên cả tấm, thế nên Lý Thanh không cho Lâm Hạnh Tử ăn
uống gì ở trong phòng.
Cô về ngủ mỗi một đêm, sáng mai Lý Thanh
sẽ dọn dẹp giúp cô.
"Anh động đậy đi chứ, không làm thì đi ngủ… A!", Lâm Hạnh Tử kêu lên thất thanh, móng tay cào ra mấy vết xước trên cổ
Giang Ngôn. Cô vốn định tiếp tục trêu chọc Giang Ngôn, nhưng anh lại đột ngột
đè chân cô rồi mạnh mẽ xông vào.
Âm cuối cùng còn chưa dứt đã bị biến
thành tiếng rên rỉ, dù cắn môi nhưng tiếng thở dốc vẫn tràn qua kẽ răng.
Cô cứ như vậy mà lên đỉnh.
Một giây trước, cô còn đang trêu anh,
nhìn anh bị dục vọng tra tấn, giây tiếp theo đã lên đỉnh.
Chỉ bằng một cú thúc vào, vậy mà mọi cảm
quan của cô đều bị đẩy tới cực hạn.
Không có gì cách trở, được vùi trong cơ
thể ấm áp của cô, dịch thể nóng bỏng mới trào ra từ nơi u cốc bao phủ lấy quy
đầu, tầng tầng lớp lớp vách thịt như quấn chặt lấy, muốn đẩy anh ra ngoài, lại
mút anh vào trong. Giang Ngôn cũng gầm khẽ một tiếng, gân xanh hằn rõ trên
trán, hơi thở rõ ràng đã hóa trầm đục.
Sau khi lên đỉnh, đôi mắt cô ẩm ướt mê
ly, ánh mắt ngỡ ngàng vô tội, đôi môi hồng hé mở, tiếng thở dồn dập, như thể đã
bị rút cạn sức lực. Tuy nhiên, đầm nước u tối sâu hun hút của cô lại nóng như
lửa, co rút từng hồi, dụ dỗ anh phải tiếp tục xâm nhập vào trong.
Từ khung cửa sổ sát đất đến giường chỉ
có vài bước chân, nhưng Giang Ngôn không chờ được nữa, anh dùng tư thế nguyên
thủy và quen thuộc nhất mà hung hăng đâm vào mấy nhịp.
Lâm Hạnh Tử còn chưa kịp hoàn hồn đã bị
ép cho bật tiếng rên rỉ, như bị ném vào hồ nước nóng, cả người cô đầm đìa mồ
hôi, da thịt thấm đẫm một màu đỏ hồng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!