Phòng
tắm còn bật đèn, bị cánh cửa khép hờ che lại, ánh sáng dìu dịu hắt ra tới
giường đã nhạt đi không ít, bên ngoài tấm rèm mỏng là ánh trăng bàng bạc, bóng
đêm càng trở nên mênh mang hơn.
Hơi thở của anh chạy dọc từ bụng xuống
đến xương hông của cô, cho đến khi hai cánh hoa bị bao phủ bởi khoang miệng ấm
áp, nhẹ nhàng mơn trớn, Lâm Hạnh Tử mới nhận ra Giang Ngôn đang làm gì.
Lâm Hạnh Tử kẹp hai chân lại trong vô
thức, mái tóc ngắn của anh đâm vào làn da mịn màng trên đùi cô, hơi thở phả ra
ngưa ngứa, hơi ran rát, tất cả mọi cảm quan như đều tỉnh thức, tập trung tại
một nơi trí mạng, ngay cả sợi dây thần kinh phản ứng chậm chạp nhất cũng đang
không ngừng run rẩy.
"Anh… anh dậy đi… Giang Ngôn… anh…",
từng lời cất lên giữa những tiếng rên rỉ, mềm mại như được ngâm trong nước.
Lâm Hạnh Tử vặn vẹo một cách khó chịu,
cơ thể rướn cong lên, cô muốn đẩy anh ra, nhưng tóc anh quá ngắn, gần như không
thể nắm được, thế nên lại càng giống như ghì anh vào nơi riêng tư của cô hơn.
Anh đưa đầu lưỡi khẽ liếm, dịu dàng vẽ
theo hình dáng của nơi đó, rồi nhẹ nhàng cắn một cái lên hạt đậu nhỏ. Lâm Hạnh
Tử không đủ sức chống đỡ, cả người vùi sâu xuống đệm, những ngón tay nhơm nhớp
mồ hôi tóm chặt lấy tấm ga trải giường, ánh mắt dần mất đi tiêu cự.
Giang Ngôn nhẹ nhàng cắn lên cánh hoa,
sống mũi cao mài qua hạt đậu sưng đỏ, dịch thể từ từ chảy ra khỏi khe hẹp, thấm
ướt môi anh. Sẵn đà ẩm ướt, anh liền đưa đầu lưỡi vào, thay đổi đủ mọi góc độ
trêu chọc cô.
Tiếng thở dốc của Lâm Hạnh Tử ngày càng
dồn dập, cái gối dày cũng không giấu nổi những tiếng nức nở của cô, như bị giày
vò tra tấn, rồi lại như được đưa đến miền sảng khoái cực hạn.
Dần dần, tiếng rên rỉ trong phòng bị
thay bởi tiếng khóc rấm rứt, cô cắn mép gối, hai bên thái dương thấm đẫm mồ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!