Chương 36: (Vô Đề)

Sáng sớm.

Lâm Hạnh Tử ngủ rất say, di động của cô

còn để trong phòng sách, vì thế Lý Thanh đành phải gọi cho Giang Ngôn.

Lý Thanh là giáo viên dạy Hóa của Giang

Ngôn hồi cấp Ba, nghe ra giọng nói lo lắng của cô giáo, Giang Ngôn tỉnh táo

hẳn, vừa nghe điện thoại vừa mặc quần áo.

Đêm qua quấn quýt đến tận khuya, thùng

rác trong phòng sách và cả phòng khách đều có mấy cái bao cao su đã dùng qua,

Giang Ngôn vội vàng đi dọn rồi mới ra mở cửa.

Lý Thanh làm đồ ăn sáng đặc biệt mang

đến đây, thời tiết lạnh, bà phải dùng cặp lồng giữ nhiệt đựng.

Phòng khách ngăn nắp gọn gàng, bà vào

nhà quan sát một lượt, trong lòng thầm cảm thấy vui mừng.

Lâm Hạnh Tử mơ màng nghe thấy mẹ lải

nhải, rằng thì trước kia cô ở một mình, nhà cửa lộn xộn như cái chuồng lợn,

"Quần áo giày dép thì quẳng lung tung",

"Đồ ăn hôm qua gọi ở bên ngoài về còn thừa vẫn để trên bàn",

"Bát đũa chẳng thèm rửa",

"Phòng bếp bừa bãi như có trộm đột nhập"…

Không, tôi không có, tôi không thừa nhận đây

là mẹ đẻ của tôi!

Cô tóm gối bịt tai lại rồi chui vào

chăn. Giang Ngôn đóng cửa phòng ngủ lại, ngồi xuống giường, nhẹ giọng gọi cô,

"Khương Khương, mẹ đến đấy, mẹ mang đồ ăn sáng đến cho em."

"Mang cho anh thì có.", Lâm Hạnh Tử ủ rũ

lầm bầm nói.

Giang Ngôn kéo chăn xuống, để lộ một nửa

khuôn mặt của Lâm Hạnh Tử, tóc phủ kín gối, cô vừa mới tỉnh, hai mắt mơ màng,

nhìn anh bằng vẻ dịu dàng mềm mại,

"Mẹ vợ của anh chửi em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!