Chương 35: (Vô Đề)

Lâm Hạnh Tử vẫn nhớ rõ lần đầu tiên,

không thoải mái cho lắm. Cô chẳng có kiến thức lý thuyết, cũng chưa từng thực

hành, mà Giang Ngôn cũng vậy, sau cùng cô chỉ nhớ là rất đau.

Thế nên, sau này, mỗi lần trước khi bắt

đầu, cô đều thề sẽ cho anh bẽ mặt, nhưng lần nào cũng thua trong tay anh.

Anh chỉ cần mở miệng gọi cô, Khương Khương,

Khương Khương, vậy là bao ý đồ xấu trong cô đều bay sạch sẽ.

Lâm Hạnh Tử không cho anh để lại dấu vết

trên người, anh đành chịu, cánh tay ôm thắt lưng cô ngày càng thu chặt lại, gân

xanh hằn rõ, mạch máu như muốn phá da mà nổ tung, uốn lượn từ mu bàn tay đến cổ

tay.

Hơi thở của anh tỏa quanh bốn phía, bàn

tay vẽ loạn trên eo anh của Lâm Hạnh Tử cuối cùng cũng chạm đến chiếc thắt

lưng.

Ngón cái ấn chốt mở kim loại, từ từ rút

ra rồi quẳng xuống thảm, phát ra một tiếng động khe khẽ.

Cách một lớp vải, cô có thể cảm nhận rõ

ràng thứ đang tràn trề sinh lực ở bên dưới của anh, anh chịu giày vò đã lâu, mà

cô thì đâu có khác gì.

Bàn tay mềm mại của cô trượt theo đường

cong gồ ghề dưới đũng quần anh, lúc chạm tới chóp thì hơi tăng thêm lực, cô tựa

vào vai anh, tiếng thở dốc triền miên quấn quanh tai Giang Ngôn, thật như muốn

đòi mạng anh vậy. Giang Ngôn cảm giác xương cụt của mình đã tê dại rồi.

Cô còn mặc áo lót, một tay Giang Ngôn

không thể cởi được, anh bèn đẩy nó lên. Cảm giác lành lạnh đột ngột xông tới,

cô co người lại trong lòng anh, hai nụ hoa khẽ run rẩy.

Anh nắm trọn bầu ngực mềm mại nõn nà vào

lòng bàn tay, ngón tay thô ráp quét qua đầu ngực, ngưa ngứa tới mức khiến cô

không thể nhịn nổi. Lâm Hạnh Tử hừ một tiếng, nhích mông lại gần sát anh, hai

tay thò ra sau cởi khóa áo lót, bầu ngực bên kia tì lên hàng cúc lành lạnh trên

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!