Gian
phòng sách này bình thường chỉ có Lâm Hạnh Tử dùng, trong ngăn kéo toàn là tài
liệu. Nhìn động tác kéo ngăn bàn ra lấy bao cao su không có chút chần chừ của
Giang Ngôn, chắc chắn là biết bên trong có sẵn rồi.
Lâm Hạnh Tử ngơ ngác nhìn gói bao cao su
kẹp giữa hai ngón tay anh, một lời khó có thể hình dung hết cảm nghĩ trong
lòng,
"Anh bỏ vào lúc nào đấy?"
Vậy mà anh lại tỏ ra khá thản nhiên,
Lúc em không biết.
Lâm Hạnh Tử, …
Mái tóc dài được anh vén ra phía trước,
những nụ hôn dày đặc rải khắp bả vai cô, hơi thở nóng rẫy khiến cô run rẩy,
không thể nghĩ được gì nhiều.
Có điều, phàm là thứ dễ dàng đạt được,
người ta sẽ không biết trân trọng.
Từ từ đã…
"Quần giữ lại cho em cởi đấy."
"Cởi, em cởi, nhưng em không cởi cái này.", Lâm Hạnh Tử đẩy trán anh ra, giữ một khoảng cách với anh, ánh mắt bất
giác hạ xuống phía dưới thắt lưng của anh,
"… Anh thay bộ khác đi."
Giang Ngôn không hiểu ra làm sao, lại bị
cô đẩy sát vào thành ghế, bàn tay còn áp trên lưng cô. Dạo gần đây ngày nào cô
cũng phải tăng ca, ăn uống không điều độ, lại gầy thêm một chút rồi.
"Ừm… hình như anh cũng chẳng có nhiều quần áo.", cô tỏ vẻ nghiêm túc suy nghĩ,
"Thôi thì thay luôn bộ đang treo trên giá áo trong phòng ngủ đi."
Bộ treo trong phòng ngủ là bộ cảnh phục.
Sau hôm đến cục cảnh sát báo cáo, Giang
Ngôn đã giặt sạch sẽ rồi treo ngay ngắn bộ đồ đó, chưa hề mặc tới.
Cô hơi cúi đầu, để lộ ra cái gáy với
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!