Phòng Giang Ngôn không lớn, cũng chẳng
bài trí gì nhiều. Cửa phòng khép hờ, hai người họ ngồi trên chiếc ghế mây cạnh
cửa sổ, mẹ Giang đứng ở ngoài, chỉ cách đúng một bức tường.
Anh vẫn còn ổn, chỉ cởi mỗi áo, mà Lâm
Hạnh Tử thì đã bị cởi hết, còn dư chiếc quần lót bị kéo xuống đến mắt cá chân,
ngón tay anh vẫn đang vùi giữa hai chân cô. Mẹ Giang đột ngột gõ cửa, anh cũng
thoáng kinh hãi, động tác khựng lại, chỉ để nguyên trong mảnh đất mẫn cảm kia.
Vách tường bên trong Lâm Hạnh Tử co rút xoắn lại, anh không rút ra được, thậm
chí còn như bị hút sâu vào.
Tiếng thở của anh quá nặng nề, Lâm Hạnh
Tử cũng cảm nhận được, phản ứng cơ thể khiến cô khó chịu, quờ quạng bấu
víu lấy ngay thứ trong tầm với.
Chiếc áo sơ mi trên mặt Giang Ngôn bị cô
kéo xuống, để lộ ra ánh mắt của anh, tối đen, hun hút hơn cả bóng đêm ngoài cửa
sổ.
Giang Ngôn nhìn ra cơn sóng tình còn
chưa rút trong đôi mắt ẩm ướt của cô, mái tóc dài xõa tung tán loạn nhưng không
che đi được gương mặt đỏ ửng, hàm răng cắn chặt bờ môi, đầy vẻ lo sợ bất an.
Hai chân cô càng kẹp chặt hơn do căng thẳng, vốn định giảm bớt cảm giác bứt rứt
trong người nhưng hoàn toàn ngược lại, tầng tầng lớp lớp mềm mại trong đó như
càng tham lam mà mút chặt lấy ngón tay anh.
"Cô ấy ngủ rồi, con đang thay quần áo, cũng chuẩn bị đi ngủ đây.", Giang Ngôn lên tiếng, Mẹ có việc gì ạ?
Tưới hoa xong, mẹ Giang về phòng thì nhìn
thấy hộp quà, bên trong là một chiếc vòng ngọc nạm vàng, bà đoán ngay ra là Lâm
Hạnh Tử tặng.
Ở chung nhà hơn một ngày, bà cũng nhìn
ra, cô con dâu nhà giàu này thật ra không hề mỏng manh kiểu tiểu thư đài các,
không kén ăn, cũng không chê bai điều kiện trong nhà không tốt.
"Không có gì cả, ngủ rồi thì thôi, đừng gọi con bé dậy.", mẹ Giang hạ thấp giọng. Con trai đang thay quần áo, bà không
đi vào nữa, ngày mai cảm ơn sau cũng không muộn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!