Lâm
Hạnh Tử tóm chặt lấy tay vịn, giọng nói khàn khàn của người đàn ông khiến cô
tỉnh táo lại một chút. Cô mở mắt, gương mặt của anh gần ngay trong gang tấc,
giữa bóng đêm mơ màng không giấu nổi nỗi khát khao bỏng cháy.
"Ngồi lên đi, Khương Khương… một tay anh không ôm em được."
Bị ánh mắt như vậy bao phủ, cô luôn có
ảo giác được anh toàn tâm toàn ý yêu thương hết mực, cũng đánh mất luôn khả
năng suy nghĩ.
Thật ra ở đây không thoải mái chút nào,
bàn chân co lên đến khó chịu, cô ngồi trên đùi Giang Ngôn, đầu gối cọ vào mặt
ghế mây tới mức đỏ ửng.
Sợ bị ngã khỏi ghế, hai tay cô tự giác
đặt lên vai Giang Ngôn. Cô vốn chẳng phải người dịu dàng cẩn thận, lúc xử lý
vết thương cho Giang Ngôn, tuy đã chú ý lắm rồi nhưng vẫn không được khéo cho
lắm, anh cố nhịn đau không lên tiếng, có điều, cả người đổ đầy mồ hôi. Bàn tay
cô thấm ướt mồ hôi trên bả vai anh, móng tay ghim vào da thịt, chút cảm giác
nhức nhối này khiến những cái động chạm như gần như xa càng thêm nóng bỏng,
quyến luyến.
Ưm…, cô không ngừng ngửa mặt về phía
sau, cảm giác chơi vơi không có chỗ tựa.
Giang Ngôn giơ một tay lên mơn trớn lưng
cô, hai khớp xương sau vai như muốn lao ra khỏi cơ thể.
Chút lý trí còn sót lại khiến Lâm Hạnh
Tử muốn kháng cự, nhưng rồi lại chẳng thể kháng cự nổi, bàn tay nóng rẫy của
người đàn ông ghì gáy cô về phía anh, đầu môi triền miên dần đưa đẩy vào giữa
hai hàm răng.
Cách đó năm mươi mét là bờ cát, tiếng
sóng biển rì rào táp vào vách đá, lúc gần lúc xa, như đáp lại những tiếng thở
dốc trong căn phòng, càng thôi thúc cơn sóng tình cuộn trào.
Cho dù trong lòng cô có khúc mắc, nhưng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!