Sáng sớm tỉnh dậy, ánh nắng dìu dịu len
lỏi vào phòng.
Nhiệt độ không khí hơi thấp, Giang Ngôn
đứng trước tấm gương của tủ quần áo, chiếc quần thẫm màu ôm sát hai cẳng chân
dài của anh, ngón tay rắn rỏi thong thả cài từng cúc áo cảnh phục, cài đến tận
cúc cuối cùng, nhưng vẫn để lộ ra yết hầu đầy nam tính.
Dậy rồi à?
Lâm Hạnh Tử nằm im không nhúc nhích, cứ
thế lẳng lặng nhìn anh, đến ngón tay còn cảm thấy rã rời,
"Đợi một lúc nữa… Anh phải đi làm à?"
Tấm chăn mỏng đắp hờ tới đầu vai cô,
phập phồng đường cong nóng bỏng, không giấu được hết những dấu vết mờ ám khiến
người ta điên cuồng.
"Đến cục báo cáo, mai là chính thức nhận chức.", Giang Ngôn bước đến ngồi xuống mép giường, gạt mấy lọn tóc rối loạn
trước cổ cô ra, tiện tay kéo chăn lên, che đi những dấu vết đỏ hồng. Anh cụp
mắt nhìn cô, Khương Khương.
Lâm Hạnh Tử ngủ không đủ giấc, mơ màng
trả lời, Gì?
"Cuối tuần anh về trấn Bạch Thủy một chuyến, sinh nhật mẹ anh, mẹ muốn gặp em lắm đấy."
"… Em đang bận nhiều việc lắm, để tính đã rồi nói sau."
Cô đã mua quà lấy lòng bà từ lâu rồi,
còn để trên bàn trà trong phòng khách, lúc dọn dẹp, Giang Ngôn có để ý thấy,
chiếc vòng đó đúng kiểu người có tuổi thích.
"Em muốn ngủ thêm nửa tiếng nữa.", Lâm
Hạnh Tử cũng tự thấy mình đang làm bộ làm tịch thái quá, cô rụt tay chân vào
trong chăn, xoay người lại, chỉ để lộ ra vành tai ửng hồng,
"Anh đi trước đi, đừng đến muộn."
Không nghe thấy có động tĩnh gì ở sau
lưng. Nhưng lại có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông kia vẫn đặt trên
người mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!