Tần Kiến Nguyệt phát hiện, dạo này Trình Du Lễ càng ngày càng gian xảo và lưu manh.
Cô bị anh chạm vào mà tỉnh giấc. Trong cơn cảm giác kỳ lạ mà mở mắt ra, người đàn ông cúi mắt nhìn cô, đôi mắt hẹp dài tinh tế hơi nghiêng, hàng mi dài che đi nét cười nhàn nhạt: "Ngủ có ngon không?"
"Tay anh…" Tần Kiến Nguyệt còn mơ mơ màng màng trong giấc mộng, theo phản xạ cào lấy ngón tay anh, líu ríu nói: "Trình Du Lễ, tay anh… đang làm gì vậy?"
Anh đáp: "Nhắc nhở con sâu lười, đừng ngủ quên giờ làm buổi sáng."
Tần Kiến Nguyệt xoay người e thẹn: "Anh cố ý."
Trình Du Lễ điềm nhiên nói: "Đúng, anh cố ý."
Nhẹ nhàng trêu chọc cô một hồi lâu, cuối cùng cũng chịu buông tha, anh hỏi: "Còn buồn ngủ không?"
Cô lập tức bật dậy, chứng minh cho anh thấy: "Không thể nào tỉnh táo hơn!"
Tần Kiến Nguyệt trừng anh, bực bội chưa nguôi, hai má hơi ửng hồng, tức giận nói: "Em còn đang mơ đẹp, vậy mà đã bị anh đánh thức. Lần sau em cũng sẽ dùng chiêu này để chỉnh anh, để anh nếm thử cảm giác bị trêu đùa là thế nào!"
Trình Du Lễ nheo mắt cười: "Anh cầu còn không được."
"… Anh thật là, không biết xấu hổ gì cả."
Anh ngồi dậy, chậm rãi mặc quần áo, hỏi cô: "Mơ thấy gì thế?"
Tần Kiến Nguyệt nhớ lại một lúc, rồi nói: "Em mơ thấy anh có một mối tình đầu, cô ấy vẫn còn tình cảm với anh, đến dọa dẫm em, bắt em nhường anh cho cô ấy."
"Sau đó thì sao?" Trình Du Lễ có vẻ khá hứng thú với giấc mơ của cô, hỏi tiếp: "Em quyết định thế nào?"
"Em còn chưa kịp quyết định thì đã tỉnh mất rồi."
Anh chỉ cười mà không nói.
Tần Kiến Nguyệt đoán mò, lẩm bẩm: "Ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy, chắc là do ban ngày lo lắng quá mức rồi."
Anh bình thản đáp: "Lo lắng gì chứ, mối tình đầu của anh chính là em."
Phía sau anh, Trình Du Lễ không nhìn thấy nụ cười ấm áp đang lan trên gương mặt cô.
Trước gương, Trình Du Lễ đang cài cúc áo sơ mi. Anh cài từng chiếc một, đến tận cúc trên cùng mới phát hiện thừa một cái, hóa ra cài nhầm. Nhưng anh không vội vàng, thong thả cởi ra rồi cài lại.
Tần Kiến Nguyệt ghé sát vào trước mặt anh, nhìn dấu vết đỏ sậm mà mình để lại trên cổ anh, hối hận không thôi: "A, hình như cắn hơi mạnh rồi."
Trình Du Lễ hơi nghiêng đầu, nhìn vết hôn đỏ hằn rõ, chỉ mỉm cười nói: "Huân chương của tình yêu."
Một chuyện không may mắn cho lắm, buổi ghi hình chương trình lại trùng lịch với tiệc rượu. Ban ngày phải quay, buổi tối còn phải tăng ca đi chúc mừng chú Hạ của anh.
Đoàn kịch của họ đã tập luyện hơn một tuần, trong phòng nghỉ hậu trường có đủ loại nghệ sĩ ra vào, chỉ riêng những nghệ sĩ của Tam Xuân Đường được sắp xếp vào phòng VIP. Phòng bên cạnh là Tề Vũ Điềm đến muộn, còn mang theo một nhóm fan hâm mộ hò hét bên ngoài.
Tần Kiến Nguyệt vốn không phải kiểu người thích phô trương, cô chỉ yên lặng theo sau Mạnh Trinh. Không có kinh nghiệm quay chương trình, thầy làm gì cô làm nấy. Nhưng không ngờ, nhà sản xuất Âu Dương còn đặc biệt ghé hậu trường hỏi han cô, mang cho cô một cốc cà phê.
Thấy vậy, Tần Kiến Nguyệt lúng túng không thôi. Người khác không có, sao cô có thể nhận một mình? Cô vội vàng từ chối: "Chút nữa em còn phải hát, không thể uống bừa được."
Âu Dương đặt cốc cà phê xuống, vỗ vai cô nói: "Lát nữa sẽ có mấy cô bé của nhóm nghệ thuật tổng hợp đến hỗ trợ. Mấy đứa đó đều biết quy củ, cứ dặn dò là được, có gì không quen cứ nói với họ."
Được tạo điều kiện là tốt, nhưng với Tần Kiến Nguyệt, điều đó chỉ càng khiến cô thấy áp lực. Cô gật đầu, chỉ nhẹ nhàng đáp: "Vâng." Không nói thêm gì nữa.
Chẳng bao lâu, hai cô gái của tổ nghệ thuật tổng hợp đến. Một người rất hoạt bát, vừa vào đã niềm nở chào hỏi: "Xin chào, cô Kiến Nguyệt! Em là Tiểu Vân."
Cô Kiến Nguyệt… Nghe thật lạ lẫm, chưa từng có ai gọi cô như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!