Chương 41: (Vô Đề)

Đón bố mẹ xong, bầu không khí trong xe của Trình Du Lễ trầm xuống đáng kể.

Bố mẹ anh là những người trầm lặng, cẩn trọng, đặc biệt là bố anh – Trình Duy, cả con người ông giống như một cỗ máy lạnh lùng cứng nhắc. Hơn hai mươi năm qua, hai cha con hầu như không có nhiều tương tác, Trình Du Lễ chưa từng cảm nhận được hơi ấm của một người cha từ ông. Ví như lúc này, ông ngồi ở ghế sau, cầm một cuốn sách nhỏ, bên trên có lẽ toàn chữ tiếng Anh, cúi đầu chăm chú đọc. Không giống phong thái của một nhà tư bản, nhưng lại thiếu đi sự ấm áp của một trí thức.

Mẹ anh – Cốc Viên Trúc, là kiểu người ngoài cười trong không cười. Như lần trước, khi gặp Kiến Nguyệt, bà còn có thể khen một câu "lanh lợi", không quá cay nghiệt.

Nhưng sự cay nghiệt ấy lại để dành khi không có mặt người ta. Cốc Viên Trúc liếc nhìn Trình Duy đang lặng im, rồi nói: "Em nhớ hồi trước đi học, đọc "Hồng Lâu Mộng", thầy giáo bảo gì nhỉ? Thời xưa, kép hát có địa vị thấp nhất. Cái gì mà ai đó bảo Lâm Đại Ngọc trông giống đào hát, làm cô ta tức đến chết đi sống lại. Có phải không?"

Lời này rõ ràng là nhắm vào chồng bà, nhưng khi lọt vào tai Trình Du Lễ, lại mang đầy vẻ châm chọc. Anh bất ngờ buông một câu: "Lâm Đại Ngọc là người thời Thanh, mẹ cũng vậy à?"

Cốc Viên Trúc khựng lại, rồi hừ nhẹ một tiếng.

Trình Du Lễ giảm tốc độ, có ý định tấp vào lề. Anh liếc gương chiếu hậu, nhàn nhạt nói: "Mọi người không muốn ăn thì hủy."

"Hủy cái gì mà hủy, quà mẹ cũng mang theo rồi."

Trình Du Lễ không nghi ngờ gì, vì bữa cơm này vốn là do Cốc Viên Trúc đề xuất.

Anh đã từ chối hai lần. Vốn dĩ, anh là người nhạt nhòa với tình thân, từ nhỏ đến lớn chẳng cần cha mẹ can thiệp vào chuyện của mình, huống hồ gì là cuộc hôn nhân giữa anh và Kiến Nguyệt.

Nhưng Cốc Viên Trúc không chịu bỏ qua, nhắc đi nhắc lại mấy lần. Có lẽ bà muốn nhân tuổi già mà gần gũi hơn với đứa con trai duy nhất của mình.

Đến lần thứ ba bà đề cập, Trình Du Lễ không còn lý do để từ chối.

Anh không có lập trường để nghi ngờ ý tốt của mẹ, nhưng khi chuyện đến trước mắt, trong lòng vẫn có chút bất an. Kiến Nguyệt lo lắng điều gì, anh liền lo lắng điều đó. Lúc trên đường đến đây, tâm trạng anh vẫn còn khá lạc quan, kết quả là chỉ vài câu châm biếm của bà mẹ, anh đã thấy lòng dạ rối bời.

Trình Du Lễ chạm nhẹ ngón tay lên môi, có lời muốn nói nhưng lại ngập ngừng.

"Mẹ," cuối cùng, anh vẫn không nhịn được mà lên tiếng, "đừng làm khó Kiến Nguyệt."

Cốc Viên Trúc cười khẽ: "Làm khó? Nói kiểu này, chẳng lẽ tôi là bà mẹ chồng độc ác chắc? Tôi có thể làm gì vợ anh chứ?"

Trình Du Lễ nói: "Nếu mẹ không thật lòng, vậy thì bữa cơm này không cần thiết nữa."

Cốc Viên Trúc nghiêng đầu nhìn chồng: "Lão Trình, ông nghe xem, nó đang nói chuyện với ai thế?"

Lúc này, Trình Duy mới khép lại cuốn sách trong tay, giọng trầm thấp cất lên: "Nếu không phải thật lòng, chúng ta đã không lặn lội đường xa đến đây?"

Trình Du Lễ đáp: "Con không hề cầu xin ba mẹ đến."

"Đừng có nói lời xằng bậy, lái xe đi." Giọng Trình Duy cao hơn một chút.

Trình Du Lễ trầm ngâm giây lát, rồi tiếp tục lên đường. Cốc Viên Trúc dựa lưng vào ghế, lại châm chọc: "Đúng là có vợ rồi thì quên mẹ."

Trình Du Lễ luôn cố gắng tránh né những chuyện phiền phức, tranh chấp, hay những va chạm lặt vặt giữa các gia đình.

Anh mong cha mẹ đừng quản anh, thì tốt nhất đừng quản mãi mãi. Một mình một cõi đối với anh là trạng thái thoải mái nhất. Hôn nhân tự do, tất cả đều tự do. Anh thích sự cô độc và nhàn nhã.

Nhưng đó chỉ là lý tưởng, sự ổn định và hòa thuận lại càng là điều xa vời hơn cả lý tưởng.

Việc đẩy những chuyện rắc rối về phía bà nội Thẩm Tịnh Phàm của mình, thoạt nhìn có vẻ là một giải pháp an toàn, nhưng thực chất lại là kế sách tệ hại. Bà nội có thể che chở anh được bao lâu nữa?

Hôn nhân trong tưởng tượng của anh vốn dĩ là một thế giới của hai người, dịu dàng bình lặng, cùng nhau đi đến bạc đầu. Nhưng khi thực sự trải nghiệm, dường như lại chẳng phải như thế.

Nhà hàng Trung Hoa bình thường, chính tay Trình Du Lễ chọn. Anh luôn suy nghĩ thấu đáo trước khi đưa ra quyết định. Nhưng Cốc Viên Trúc thì kén chọn, đến nơi mới biết là đồ ăn Trung, liền chê dầu mỡ nhiều, chê ồn ào. Bà cầm một chiếc khăn nhỏ lên che mũi, dù đã thấm tinh dầu hoa hồng, vẫn không át nổi mùi các món ăn đậm đà trong nhà hàng.

"Sao lại chọn cái chỗ thế này?"

Trình Du Lễ hờ hững đáp: "Con và Kiến Nguyệt đều thích ăn món Trung."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!