Tần Kiến Nguyệt trải qua tuổi thơ dưới những lời quở trách nghiêm khắc của mẹ. Cô luyện "tứ công ngũ pháp"*, múa thương, trồng chuối ngược. Mặt đỏ bừng vì gắng sức, không trụ vững được, nước mắt cũng chảy ngược vào trong.
(*Tứ công ngũ pháp: Các kỹ năng cơ bản trong hí kịch Trung Hoa, gồm tứ công: ca, niệm, làm, đánh (hát, đọc thoại, diễn xuất, võ thuật), và ngũ pháp: tay, mắt, thân, pháp, bộ (kỹ thuật sử dụng tay, mắt, cơ thể, tư thế, bước đi).)
Cô ấm ức gọi mẹ: "Con đứng không nổi nữa."
Tần Y quát: "Muốn lên sân khấu, muốn thành hát chính, thì phải đứng cho vững!"
Thầy giáo đã nói: Có chí thì nên.
Mang theo suy nghĩ "rồi sẽ có một ngày mình trở thành hát chính," Tần Kiến Nguyệt đã đứng vững qua vô số mùa xuân hạ thu đông, kiên trì vượt qua những buổi tập không hồi kết. Cô chưa từng kêu mệt.
Tuổi dậy thì là giai đoạn khó khăn, bởi phải "đảo thương"—nói đơn giản là thay đổi giọng hát. Với một thiếu niên bình thường, đây chỉ là giai đoạn phát triển tự nhiên, nhưng với một diễn viên hí kịch, đó là cửa ải gian nan. Giọng hát vô cùng quan trọng, yêu cầu lại khắt khe hơn nhiều. "Đảo thương" giống như một cuộc thử thách sinh tử—vượt qua hay không, có giữ được chất giọng trưởng thành hay không, tất cả phụ thuộc vào số phận. "Một tướng thành danh, vạn cốt khô"—trong hàng trăm, hàng ngàn người, chỉ có số ít trụ lại được.
Tần Kiến Nguyệt là một trong số ít đó.
Cô nhớ mẹ từng nói một câu hiếm hoi dành lời khen cho mình: "Xem ra, Nguyệt Nguyệt sinh ra để theo nghiệp này." Chỉ một câu đó thôi mà cô đã vui suốt một thời gian dài.
Một người có thể tìm thấy niềm vui trong công việc, kịp thời phát huy tài năng của mình—chuyện đó chẳng dễ dàng gì.
Những năm tháng dầm sương đội tuyết, cô hiếm khi nhắc đến. Nhưng vào những khoảnh khắc tủi thân hiếm hoi, nó lại như một viên sỏi nhỏ đè lên nơi mềm yếu nhất trong tim. Sự mài mòn chậm rãi khiến cơn đau không quá sắc bén, nhưng sức nặng thì dai dẳng, từng chút một chống lại niềm tin kiên định của cô.
Tần Kiến Nguyệt từ tốn lái xe, ánh nắng ban trưa chiếu vào mắt khiến cô hơi nheo lại.
Tần Y đang gọi điện cho Tần Phong:
"Dì với Nguyệt Nguyệt đang đi dạo mua sắm, con tới đâu rồi? —— Ừm, vậy để dì hỏi xem Nguyệt Nguyệt có tiện không đã."
Bà lấy tay che micro, quay sang con gái: "Anh con bảo cũng muốn mua vài bộ quần áo đẹp, kêu con giúp anh xem thử."
Tần Kiến Nguyệt chậm chạp "Hả?" một tiếng, liếc mắt nhìn mẹ: "Không cần làm rình rang vậy đâu mà? Chỉ là ăn bữa cơm thôi. Mọi người làm con căng thẳng theo rồi này."
Tần Y nói: "Chẳng phải là không muốn làm con mất mặt sao?"
Tần Kiến Nguyệt nghĩ một lát rồi đáp: "Con hỏi A Lễ xem có bộ nào cho anh ấy mượn không. Mẹ bảo anh đừng mua vội. Mua tốn tiền mà chưa chắc đã chọn được bộ tốt."
Tần Y vui vẻ đồng ý: "Mẹ nói với nó đây."
Về đến nhà, mọi thứ bỗng trở nên vô vị. Tần Kiến Nguyệt cảm thấy trống rỗng, không biết nên thấy nhẹ nhõm hay lại càng nặng nề hơn.
Trong khung chat nhóm "Xuân Xuân Xuân", tin nhắn cuối cùng là của Mạnh Trinh:
"Cô sẽ cố gắng tranh thủ thêm lần nữa. Cô biết mọi người đều mệt, khoảng thời gian này cũng thực sự vất vả, rất không dễ dàng. Mọi người hãy điều chỉnh lại tâm trạng. Suy cho cùng, cũng chỉ là một chương trình mà thôi. Lần này không thành thì còn lần sau. Cơ hội luôn dành cho những người có sự chuẩn bị, rồi chúng ta sẽ tìm được chỗ phát huy tài năng của mình."
Một đoạn tin nhắn dài hiện lên trên màn hình. Không ai trả lời nữa. Trong sự im lặng ấy có cả thất vọng lẫn hụt hẫng.
Tần Kiến Nguyệt đọc đi đọc lại lời thầy, tâm trạng dần bình tĩnh hơn. Lòng bàn tay nóng rực từ nãy cuối cùng cũng hạ nhiệt đôi chút.
Giải tỏa là cách tốt nhất để trút bỏ áp lực, thế nên Tần Kiến Nguyệt kể chuyện này cho Tề Vũ Điềm.
Tề Vũ Điềm cũng là người bận rộn, không trả lời ngay. Mãi đến chiều tối mới có tin nhắn gửi đến.
Mặt trời khuất sau rặng núi xuân, ánh hoàng hôn rải lên xà nhà cũ, Tần Kiến Nguyệt đứng ở đầu hẻm nhìn về cuối phố, nơi cây mai xuân đang nở đỏ rực.
Tề Vũ Điềm: /Kinh ngạc/ Sao lại như thế được?
Tề Vũ Điềm: Để tớ nghĩ cách giúp cậu.
Chưa đầy một phút sau, Tần Kiến Nguyệt thấy Tề Vũ Điềm đăng bài trên trang cá nhân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!