Chương 35: (Vô Đề)

Trình Tự Ninh tò mò thò đầu vào trong: "Ơ? Trong phòng hai người hình như thật sự rất ấm, còn có mùi thơm nữa." Cô hít hít mũi để ngửi thử mùi hương.

Đầu cô bị Trình Du Lễ lạnh lùng đẩy ra ngoài, anh hỏi: "Theo dõi hoạt động này kiểu gì?"

"Đây, chú theo dõi Weibo của cháu đi." Trình Tự Ninh vừa nói vừa lấy điện thoại ra, đưa cho Trình Du Lễ xem trang Weibo cá nhân của mình, mở một bức ảnh lên: "Đây là khu vực hoạt động mà bạn cùng lớp cháu tranh thủ được, còn cái này là bảng LED chạy chữ mà cháu tự bỏ tiền lắp đặt, ngay dưới tầng trệt tòa nhà dạy học—chú yên tâm, nội dung trên đó hoàn toàn là về giáo dục pháp luật, thể hiện rõ lập trường phản đối hành vi bạo lực, bao gồm cả bạo lực lạnh và bạo lực ngôn từ."

Trình Du Lễ lướt xem từng cái, tò mò hỏi: "Cháu bỏ tiền ra à?"

"Bố cháu tài trợ."

Anh cười nhạt: "May đấy, vẫn chưa bị đánh."

Trình Tự Ninh thì thầm: "Cháu xém bị đánh rồi đó!"

Trình Du Lễ bật cười, lại hỏi: "Làm sao thuyết phục được hiệu trưởng?"

"Chú đừng nói, vì chuyện này mà cháu với thầy hiệu trưởng nhà mình đã đấu trí đấu dũng một trận chiến vô cùng dài hơi. Họ cho rằng trường học phải phản ánh những điều tích cực, cháu bảo tích cực thì tích cực, nhưng cũng không thể nhắm mắt làm ngơ trước những góc tối được, đúng không? Chuyện của bạn cháu trong lớp, cháu đã nói với giáo viên tâm lý, mà giáo viên tâm lý lại là vợ của hiệu phó trường mình, vậy là cháu khéo léo "đánh vòng" một chút, cuối cùng hiệu trưởng cũng đồng ý.

Nhưng ông ấy không cho cháu làm rùm beng quá. Dù sao thì, có cơ hội là tốt rồi. Chỉ cần có một người lên tiếng, sẽ có vô số người dám lên tiếng. Đúng không nào?"

Mấy đứa trẻ mười lăm, mười sáu tuổi luôn tràn đầy nhiệt huyết, chúng có những suy nghĩ mạnh mẽ, sắc bén về thế giới bên ngoài. Sự phản hồi mãnh liệt ấy thực ra cũng là một điều tốt.

"Đến lúc đó, cháu sẽ in cả những chữ ký này lên." Trình Tự Ninh lật quyển sổ ra rồi lại cất đi, trầm tư nói tiếp: "Bọn cháu còn định kêu gọi bạn bè trong lớp quay một video tuyên truyền, nhưng bây giờ gặp phải vấn đề."

Trình Du Lễ nhướng mày: "Vấn đề gì?"

"Là bọn cháu không có đủ kinh phí để làm chuyện này. Chú thấy đấy, lần trước cháu suýt bị bố cháu đánh rồi, cho nên vị doanh nhân hiền lành, tốt bụng, đẹp trai, thấu hiểu lòng người, thông cảm đạo lý như chú của cháu đây…" Trình Tự Ninh xoa xoa hai ngón tay, như thể đang chà xát một xấp tiền vô hình.

Anh cười đầy ẩn ý: "Sao không lo lắng chuyện học hành?"

Vừa nhắc đến học hành là đau đầu, Trình Tự Ninh bất lực giơ tay: "Cháu buông xuôi lâu rồi, chú còn nhìn không ra sao? Dù gì thì sau này bố cháu cũng sẽ cho cháu du học, thi 20 điểm hay 200 điểm có gì khác nhau đâu? Cháu học trường nào chẳng phải tùy vào việc bố cháu hiến tặng tòa nhà nào cho trường đó à?"

Trước sự lười biếng đầy trắng trợn của cô bé, Trình Du Lễ lại chẳng tìm ra lời nào để phản bác.

Trình Tự Ninh quay lại chủ đề chính: "Vậy nên, chú hiền lành, tốt bụng, đẹp trai, giàu có của cháu ơi, chú có sẵn lòng đóng góp một chút không…"

Trình Du Lễ khoanh tay, nghiêng người dựa vào cửa. Không chút do dự đáp: "Có."

"Wow! Giờ nhìn chú phong độ như nam thần vậy đó, biết không?" Cô bé hai tay ôm mặt, đôi mắt lấp lánh sao nhìn anh.

Anh đưa tay búng nhẹ vào trán cô: "Bớt nịnh bợ đi."

Trình Du Lễ lùi một bước: "Được rồi, có chuyện gì mai nói tiếp, đừng gõ cửa loạn xạ giữa đêm khuya."

"Ok! Cháu lượn ngay đây!!"

Tiếng bước chân vang lên, dần xa. Trình Du Lễ vừa lật xem Weibo trên điện thoại vừa quay trở lại phòng.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tần Kiến Nguyệt ngồi trên tấm thảm ấm áp trước cửa sổ sát đất, ngẩn người nhìn khung cảnh tuyết rơi ngoài kia, cùng với ánh đèn lấp lánh của muôn nhà dưới bầu trời sao. Cô ôm đầu gối, nghe thấy tiếng bước chân của Trình Du Lễ tiến lại gần.

Trên Weibo của Trình Tự Ninh còn có một bài viết kể về chuyện bạn cùng lớp bị bạo hành. Nội dung đại khái là một nữ sinh bị hai nam sinh quấy rối, thậm chí còn bị lôi vào nhà vệ sinh công cộng của trường, suýt chút nữa bị xâm hại. Trình Du Lễ lật xem chậm rãi, nhấp một ngụm trà đắng, rồi lại vì những lời kêu cứu đầy bi thương kia mà nhíu chặt mày, chậm rãi đặt ly nước xuống.

Tần Kiến Nguyệt nhìn anh: "Anh cũng quan tâm đến chuyện này à?"

Trình Du Lễ nhàn nhạt đáp: "Anh phải có trách nhiệm với từng chữ ký của mình."

Cuối cùng xem xong, anh đóng giao diện điện thoại lại: "Nếu là thật, thì đây là một vụ việc nghiêm trọng."

Tần Kiến Nguyệt cười chua xót: "Anh thực sự chưa từng thấy chuyện này xảy ra sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!