Chương 32: (Vô Đề)

"Đến Tiểu Quan Viên rồi"

Giọng tài xế kéo ý thức mơ hồ của Tần Kiến Nguyệt trở lại.

"Cảm ơn ạ."

Cô mở cửa xe, một luồng gió lạnh buốt cuốn theo tuyết tràn vào trong. Kiến Nguyệt vội vàng đóng cửa lại, lập tức kéo chặt áo khoác dày, nhưng vẫn có những hạt tuyết len lỏi vào bên trong. Gió mạnh khiến cô nheo mắt lại. Đứng giữa con phố vắng lặng, cô nhìn quanh, chợt cảm thấy xa lạ.

Địa điểm ăn tối là cô giáo Ngụy đặt, để tiện cho mọi người tìm thấy, nó nằm ở một khách sạn gần trường Trung học số Ba. "Món ăn của mẹ" là quán ăn vặt bí mật mà học sinh hay truyền tai nhau, còn "Tiểu Quan Viên" lại là nơi đãi khách của thầy cô. Những chỗ này cô đều rất quen thuộc.

Nhưng nhìn con đường trước mắt… Cô từng đến đây bao giờ chưa?

Muốn quay lại hỏi tài xế thì đã quá muộn, xe đã chạy xa rồi.

Kiến Nguyệt bối rối nhìn quanh, chợt phát hiện ra trong con hẻm phía trước có một tấm biển hiệu cũ kỹ, dòng chữ "Tiểu Quan Viên" đã mờ đi.

Cô cạn lời, bản thân bị đưa nhầm chỗ rồi.

Kiến Nguyệt bất đắc dĩ lấy điện thoại ra định gọi xe, nhưng nhìn lại bản đồ, từ đây đến "Tiểu Quan Viên" gần cổng trường chỉ khoảng hai cây số. Đi taxi thì không đáng tiền, phí khởi điểm cũng chưa tới, lỗ mất.

Cô mở bản đồ, quyết định đi bộ. Bị trêu là "phu nhân hào môn", nhưng Kiến Nguyệt thừa biết mình chẳng có số làm phu nhân gì cả.

Có lẽ do một thời gian dài gia cảnh không tốt, cô đã hình thành tính tiết kiệm. Sự tiết kiệm của cô và sự giản dị của Trình Du Lễ lại khác nhau về bản chất. Cô thực sự muốn tiết kiệm tiền, còn anh thì chỉ đơn giản là thói quen duy trì lối sống tối giản.

Nói sao nhỉ, khác đường nhưng cùng điểm đến, thế nào mà lại có thể hợp nhau đến vậy.

Vừa đi vừa suy nghĩ vẩn vơ, hết Trình Du Lễ trái lại Trình Du Lễ phải, chẳng mấy chốc đã đi được mấy trăm mét.

Trong cơn gió tuyết dữ dội, Kiến Nguyệt cúi đầu bước về phía trước.

Bỗng một tiếng còi xe vang lên chói tai, làm cô giật bắn mình.

Một chiếc xe SUV màu tối lướt qua sát người cô. Nghĩ rằng mình đang cản đường, Kiến Nguyệt vội né sang một bên, nhưng chiếc xe không tiếp tục chạy, khiến cô không hiểu chuyện gì.

Cửa xe chậm rãi hạ xuống, nhưng chỉ một nửa để tránh tuyết tràn vào. Cô nhìn thấy một đôi mắt cười, gương mặt dưới ánh đèn đường tinh tế đến mức đẹp như con gái, mà còn là vẻ đẹp khuynh thành động lòng người.

"Trình Du Lễ có ý gì thế? Chẳng có chút tinh mắt nào sao?" Giọng nói của Chung Dương vẫn mang cái điệu bộ lười nhác quen thuộc, "Để cậu đứng đây chịu rét à?"

Ánh mắt Kiến Nguyệt sáng lên như được cứu rỗi: "Không liên quan đến anh ấy, là xe đưa nhầm chỗ thôi. Cậu cũng đến Tiểu Quan Viên à? Cho tớ đi nhờ một đoạn được không?"

Chung Dương dừng xe, không chút do dự nói: "Lên đi."

Không chần chừ, Kiến Nguyệt mở cửa sau ngồi vào.

Bên trong rộng rãi, ấm áp, thoang thoảng mùi thuốc lá nhẹ nhàng pha lẫn chút hương ngọt mát. Cô tháo khăn quàng, phủi tuyết khỏi người.

Nhìn thấy Chung Dương mặc chiếc áo len màu chì, hơi nghiêng đầu tỏ vẻ định nói gì rồi lại thôi.

Kiến Nguyệt lập tức hiểu ra, nhanh chóng giải thích: "À, em không ngồi ghế trước vì sợ fan của cậu hiểu lầm."

Anh hơi sững lại, sau đó bật cười: "Cậu vẫn chu đáo như thế nhỉ."

Kiến Nguyệt mỉm cười: "Tớ sẽ coi như cậu đang khen tớ."

Trên đường đến nhà hàng, Chung Dương đưa tay vào ngăn đựng đồ, lấy ra thứ gì đó rồi vứt về phía sau. Một tiếng "bịch" vang lên, rơi trúng chân Kiến Nguyệt.

Là một túi kẹo bông gòn.

Không khách sáo, cô xé ra, lấy hai viên, rồi với người lên bỏ lại vào chỗ cũ giúp anh: "Cảm ơn nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!