Trình Du Lễ không phải kiểu người có ha. m m. uốn mãnh liệt. Dĩ nhiên, những thứ trừu tượng như h. am m. uốn rất khó để định lượng một cách cụ thể. Tần Kiến Nguyệt chỉ có thể lấy bản thân làm thước đo mà đi đến kết luận rằng, so với người khác, anh có vẻ thanh tâm quả dục hơn nhiều.
Chuyện chăn gối giữa họ không diễn ra dày đặc hay thường xuyên. Giống như một trong những việc anh làm khi có thời gian rảnh. Không tốn quá nhiều tâm trí, cũng chẳng khiến anh mong chờ đến mức bứt rứt không yên.
Thường thì nó diễn ra theo kiểu: "Tối nay chẳng có gì làm, vậy thì làm tình đi."
Những câu chuyện như "một đêm bảy lần" toàn là lừa người. Trình Du Lễ duy trì nếp sống rất quy củ, mỗi lần đều kiểm soát thời gian kết thúc rất nghiêm ngặt.
Cứ như thể trong cuộc ân ái này, người duy nhất buông thả, đắm chìm và tận hưởng đến cực hạn, chỉ có mình cô.
Cơn mưa sao băng trên bầu trời núi Chu Sơn kéo dài hơn nửa tiếng. Khi ánh sao lụi tắt, bầu trời trở lại sự tĩnh mịch vốn có. Tần Kiến Nguyệt hỏi anh: "Anh đang nghĩ gì vậy?"
Trình Du Lễ nhắm mắt: "Nghĩ xem tại sao em lại có vẻ chưa thỏa mãn như vậy."
"…"
Anh mở mắt, ngón tay lướt qua mái tóc dài của cô, chậm rãi vuốt xuống tận ngọn tóc: "Sao lại để tóc dài thế này?"
Tần Kiến Nguyệt chẳng còn sức lực, môi khẽ động, giọng nhẹ bẫng: "Hồi còn đi học có một câu rất thịnh hành: "Đợi em tóc dài ngang eo, anh có chịu cưới em không?'"
Anh bật cười: "Xem ra bạn nam họ Trương nào đó không có phúc rồi."
Cô ngẩn người, phải nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra anh đang nói đến ai.
Trong đầu Trình Du Lễ lướt qua vài chuyện. Bất chợt, anh nghĩ đến điều gì đó, bèn ngồi dậy định đi ra ngoài.
Cánh tay vắng đi hơi ấm, Tần Kiến Nguyệt liền sốt sắng hỏi: "Anh đi đâu thế?"
Anh thong thả mặc quần, đưa lưng về phía cô: "Nhớ ra có mấy tài liệu cần xử lý."
"…Ừm, được thôi."
Nói thì nói vậy, cô xoay người định ngủ tiếp, nhưng đột nhiên nhớ ra một chuyện—phòng làm việc…
Ngay khoảnh khắc đó, cô bật dậy, bước chân nhanh hơn anh, vội vã lao đến trước, xông vào phòng làm việc, "bốp" một tiếng dứt khoát đóng sập chiếc laptop chưa kịp tắt.
Tiếng vang to đến mức chẳng khác nào đang che giấu điều gì đó.
Trình Du Lễ đứng khựng lại ở cửa. Sau một thoáng ngạc nhiên, anh tiếp tục tiến về phía trước, lồng ng. ực áp sát vào lưng cô, dễ dàng giam cô giữa bàn làm việc và cánh tay mình.
"Tần Kiến Nguyệt, em mà còn như vậy nữa, anh sẽ làm ầm lên đấy." Giọng điệu lười biếng, nửa trêu chọc, nửa kề sát tai cô, mang theo ý cười nhàn nhạt: "Rốt cuộc em có bí mật gì giấu anh hả?"
Bị bắt tại trận, cô chột dạ. "Em…"
Không cần bàn bạc thêm, người đàn ông xấu xa này nói làm là làm. Một bàn tay to lớn dễ dàng bắt lấy cổ tay cô, khống chế chặt chẽ cả hai bên.
"Hửm?"
Tần Kiến Nguyệt không nhịn được mà khom người, đầu ngón tay yếu ớt chống lên mặt bàn, cố tìm một điểm tựa cho cơ thể đang run rẩy: "Trình Du Lễ, em phát hiện anh…"
"Phát hiện anh cái gì?" Anh vẫn điềm nhiên, lực đạo vừa đủ để trêu ghẹo.
Giọng cô khẽ run: "Có đôi lúc…"
"Có đôi lúc sao?"
"Anh… cũng khá là nham hiểm đấy."
Anh bật cười, môi chạm nhẹ vào sau vành tai cô: "Hôm nay em đã hôn anh chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!