Tần Phong lại gây rắc rối nữa rồi.
Lần này không liên quan đến tranh chấp tiền bạc, mà là bị người ta đánh. Đàn ông thường bốc đồng, chuyện nhỏ cũng có thể từ cãi vã mà leo thang thành xung đột tay chân. Tần Phong bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, đang tranh cãi với ông chủ tiệm tạp hóa đối diện.
Nguyên nhân vụ việc là do Tần Phong mua một món dụng cụ sửa xe từ cửa hàng bên cạnh, nhưng chất lượng kém, mới dùng vài lần đã hư hỏng nghiêm trọng. Khi anh đến cửa hàng để lý luận, ông chủ lại chối bay chối biến, không chịu nhận trách nhiệm.
Hai người vì thế mà cãi nhau dữ dội.
Ông chủ tiệm là một người đàn ông mập mạp đeo dây chuyền vàng, đầu trọc lốc, bị Tần Phong đánh cho bầm tím, máu chảy đầy mặt.
"Đồng chí cảnh sát, anh xem thử coi hắn đã cào xe tôi thành ra cái gì đây!" Trong phòng thẩm vấn, Tần Phong không chịu ngồi yên, vươn cổ cãi với viên cảnh sát mặc đồng phục, lớn tiếng đòi phân xử: "Tôi nói thật nhé, tôi bị nhốt ở đây đúng là oan ức hết sức. Người ta chèn ép tôi trắng trợn như thế, đặt vào anh, anh có thể không đánh trả không? Tôi đúng là một oan hồn không hơn không kém!"
Người đàn ông mập cũng không chịu thua: "Cảnh sát Trần, đừng có nghe hắn nói bậy. Tên này là kẻ chuyên đi gây sự, chuyên nhắm vào những người lương thiện mà lừa gạt tiền bạc. Anh cứ mở hồ sơ ra mà xem, hắn đã gây bao nhiêu chuyện rồi! Loại người thế này đúng ra phải mạnh tay trấn áp, tốt nhất là bắt nhốt mười năm, hai mươi năm cho chừa!"
"Thằng béo chết tiệt, bớt ăn nói hàm hồ đi!" Tần Phong tức giận đứng bật dậy, chỉ tay vào mặt đối phương quát lớn.
Gã mập né sang một bên, ôm lấy vết thương đầy máu trên đầu, hừ lạnh một tiếng: "Mọi người nhìn xem, hắn có tư cách gì mà mở miệng? Từ bé đến giờ tôi chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như vậy."
"Đủ rồi! Nói chuyện cho đàng hoàng, cãi cái gì mà cãi!" Viên cảnh sát vỗ bàn, ra hiệu cho bọn họ giữ trật tự.
Khi Tần Kiến Nguyệt bước vào, cô vô tình nghe thấy câu "hắn có tư cách gì mà mở miệng" kia.
Cô gõ cửa "cộc cộc" hai tiếng, nhưng cửa vốn đã mở sẵn. Chưa từng chứng kiến cảnh tượng này bao giờ, cô không dám tùy tiện bước vào.
Từ xa, cô nhìn thấy Tần Phong mặt mày sưng vù, đang trừng mắt nhìn gã béo đối diện.
Người đàn ông đầy vết thương khiến sống mũi cô cay xè, bất giác nhớ lại cơn mưa của tuổi thơ—
Lớp bốn, lớp năm, Tần Kiến Nguyệt gặp phải một nam bạn cùng bàn tồi tệ ở trường. Trong tiết toán, từ đó bắt đầu học cách dùng com
-pa để vẽ hình.
Giờ nghỉ trưa, Tần Kiến Nguyệt bất ngờ bị tấn công. Nam bạn cùng bàn dùng chiếc com
-pa mới tinh chọc xuyên qua áo thun của cô. Lần đầu tiên bị đâm, cảm giác nhói buốt sắc bén khiến cô hét lên.
Cô làm náo loạn giờ nghỉ, bị giáo viên bắt ra ngoài đứng phạt. Tần Kiến Nguyệt kể lại sự việc với giáo viên, nhưng bạn cùng bàn vô tội lắc đầu phủ nhận. Mà cha của cậu ta chính là giáo viên chủ nhiệm lớp.
Thế là, thật không may, Tần Kiến Nguyệt thành người có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch oan ức.
Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. Lần tồi tệ nhất, bả vai cô bị đâm đến chảy máu.
Chiều tối sau giờ tan học, Tần Kiến Nguyệt nhỏ bé ôm cặp sách, bước đi trong cơn mưa tầm tã, khóc thút thít không ngừng.
Tần Phong vừa tan học từ trường nghề bên cạnh đúng giờ đến đón em gái, nhìn thấy bả vai cô chảy máu không ngừng, liền hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Tối hôm đó, Tần Phong không để thằng nhóc kia về nhà, kéo nó vào con hẻm dạy cho một bài học.
"Vui lắm phải không? Hả? Vui lắm phải không?!"
Lấy gậy ông đập lưng ông, com
-pa đâm vào lưng, thằng bé hét lên thảm thiết.
Xuyên qua lớp đồng phục, trên người nó xuất hiện chi chít vết thương rướm máu.
Tần Kiến Nguyệt cũng khóc, cô chạy đến kéo tay anh trai: "Đủ rồi anh, nó sẽ chết mất."
"Choang" một tiếng, "vũ khí" bị vứt xuống đất, dòng nước mưa cuồn cuộn tràn qua, cuốn trôi những vệt máu loang lổ. Thằng bé nằm rạp dưới đất, gào khóc nức nở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!