Chương 20: (Vô Đề)

Nghĩ đến dáng vẻ Trình Du Lễ nắm lấy một con vẹt rồi không ngừng dạy nó nói "Anh yêu em," Tần Kiến Nguyệt không nhịn được mà bật cười.

Trên kính xe phía trước phản chiếu ánh cam nhạt, từng vệt sáng rơi xuống mí mắt cô. Cố chợp mắt một lát nhưng không thành, Tần Kiến Nguyệt mở mắt ra.

Cô chợt nhớ đến tấm ảnh "bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm" mà mình mang theo hôm nay. Do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định trả lại cho anh.

Tần Kiến Nguyệt lấy bức ảnh ra, úp mặt xuống rồi nhét vào ngăn chứa đồ trước xe. Ảnh bị kẹp lỏng lẻo dưới một ổ cứng.

Trình Du Lễ cúi mắt nhìn, chỉ thấy mặt sau bức ảnh có dấu watermark. Bên tai anh là giọng cô năn nỉ: "Lát nữa anh cứ để nguyên thế mà đặt lại chỗ cũ, đừng có xem."

Anh đưa tay định lấy ra, nhưng cổ tay lại bị cô nắm chặt.

Trình Du Lễ thu tay lại, dịu dàng nói: "Được rồi, anh không xem."

"Nhất định không được xem đấy." Cô nhấn mạnh.

Cô ra vẻ thần bí thế này, lại càng khiến anh tò mò: "Sao thế, xấu lắm à?"

Tần Kiến Nguyệt nghiêm túc gật đầu: "Xấu quá trời luôn."

Trình Du Lễ bật cười, đưa tay xoa trán: "Ai mà chẳng có một thời như vậy? Em còn chê chính mình nữa à?"

Không hề nhé. Anh thì làm gì có giai đoạn kém sắc nào chứ, đứng nói chuyện đúng là chẳng biết đau lưng là gì. Tần Kiến Nguyệt bĩu môi, ánh mắt lơ đãng nhìn phía trước, thì thầm: "Thật sự rất xấu, hồi trước cũng bị người ta nói vậy rồi."

"Nói ai? Nói em á?" Anh liếc mắt nhìn cô.

Cô đáp khẽ: "Ừm."

Anh hỏi: "Ai mà vô duyên vậy?"

Tần Kiến Nguyệt không lên tiếng.

Trình Du Lễ thản nhiên nói tiếp: "Chắc là có thù oán với em nên mới nói vậy thôi. Lời người khác nói chính là địa ngục, em mà tin là mắc bẫy rồi."

Lời anh nói tuy thẳng thắn nhưng lại có chút an ủi. Tần Kiến Nguyệt nhìn anh đầy mong đợi: "Vậy anh nói thật đi, anh có thấy em đẹp không?"

Trình Du Lễ thả một tay khỏi vô lăng, nắm lấy tay cô đặt lên lồng ng. ực mình: "Sờ đi, lương tâm của anh đây."

Cô bị chọc cười: "Ừm." Lòng bàn tay cô ấm áp.

Trình Du Lễ nói: "Anh mặc kệ người khác nghĩ gì, tóm lại Tần Kiến Nguyệt chính là mỹ nhân định mệnh của Trình Du Lễ này."

Không hiểu sao, câu nói ấy khiến mắt cô nóng lên. Một lúc lâu sau, cô mới rút tay về khỏi lồng ng. ực anh, khẽ nhắc: "Anh lái xe đàng hoàng đi."

Trong tầm mắt cô, nụ cười lười biếng của anh vẫn chưa tan hết.

Trình Du Lễ so với thời cấp ba không khác biệt lắm, nhưng vẫn có chút thay đổi trong vài chi tiết nhỏ. Ví dụ như hồi đó, tóc anh dài hơn một chút, phủ trán đến lông mày, trông mềm mại và dịu dàng. Còn bây giờ, tóc cắt ngắn gọn gàng, khí chất càng thêm trầm ổn và chín chắn.

Nhưng cô vẫn thường nhớ đến những sợi tóc cứng cáp hay vểnh lên không ngoan ngoãn của anh hồi ấy. Chúng từng khiến cô ngứa ngáy muốn đưa tay vuốt xuống cho ngay ngắn. Khi đó không có cơ hội, bây giờ cũng chẳng có cơ hội.

Thầm mến thật đáng tiếc. Nếu khi ấy cô mở lời sớm hơn một chút, liệu có bớt khó khăn hơn không?

Cô có chút để bụng với câu nói "Muốn yêu sớm với em" của anh.

Nhưng Tần Kiến Nguyệt cũng hiểu rõ một thực tế—bên cạnh Trình Du Lễ chưa bao giờ thiếu mỹ nữ. Chỉ cần anh muốn, bất cứ lúc nào cuộc sống của anh cũng có thể rực rỡ như một bức tranh sống động. Sau giờ bóng rổ, anh có thể nhận được năm chai nước từ năm cô gái khác nhau, bước chân vào nhà ăn, sẽ có người chủ động mời anh chen hàng.

Nếu có khả năng yêu sớm, chắc chắn cũng chẳng đến lượt cô. Anh chỉ tiện miệng nói vậy thôi.

Những suy nghĩ rối ren của cô vòng vèo một hồi, cuối cùng lại quay về thực tại. Tần Kiến Nguyệt lấy hết can đảm, lên tiếng hỏi: "Chúng ta… có thể công khai không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!