Thầm thích một người, vào khoảnh khắc chạm mặt sẽ theo thói quen mà hoảng loạn, rồi lùi bước, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, rút lui về một phạm vi an toàn có thể kiểm soát cục diện.
Sau đó, lặng lẽ quan sát.
Tính toán cẩn thận cách thức xuất hiện của mình.
Mọi cử chỉ khi lọt vào tầm mắt đối phương đều phải là một màn trình diễn được nắm bắt chuẩn xác. Mỗi bước đi, mỗi độ cong của nụ cười, từng cái giơ tay nhấc chân, đều là sự cố ý.
Thế nhưng giờ đây, sáng và tối đã hoán đổi vị trí. Cô lộ rõ vẻ mất tự nhiên, đến cả sự bối rối cũng chẳng thể che giấu. Tần Kiến Nguyệt cắn chặt môi.
Trong khoảnh khắc chạm mắt ngắn ngủi, nơi đáy mắt cô gợn lên vài tầng cảm xúc. Đồng tử khẽ run rẩy, hốc mắt khô khốc.
Cô nghĩ đến cuộc điện thoại hỗn loạn với mẹ, nghĩ đến cú bước hụt khi nãy—những tình cảnh cô không bao giờ muốn ai nhìn thấy.
Càng muốn giấu đi điều gì, lại càng để lộ sơ hở. Chỉ muốn tìm một kẽ nứt nào đó để chui vào.
Mùi bạc hà hòa lẫn với hương thuốc lá từ người anh phảng phất vấn vương trên tóc cô, chân thực mà kín đáo.
Trình Du Lễ quan sát sắc mặt nặng nề của cô, tò mò hỏi: "Sao thế, cô quen tôi à?"
Tần Kiến Nguyệt vội vàng lắc đầu, né tránh ánh mắt anh.
Một cuộc trùng phùng đầy hỗn loạn trong lòng cô, lại chỉ là lần đầu gặp gỡ trong mắt anh.
Giây phút này, cô ước gì anh không có mặt ở đây.
Nhưng đời vốn chẳng bao giờ chiều lòng người, Trình Du Lễ không chỉ không rời đi, mà còn rất thong dong ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Dù khoảng cách không xa, ngay cả bóng anh cũng phủ lên một bên người cô, Tần Kiến Nguyệt vẫn cố gắng tĩnh tâm, lắng nghe nhịp thở của anh vang lên khe khẽ bên tai.
Người đàn ông này, dù khí chất cao quý, cũng không phải kiểu kiêu căng lấn át. Nhưng trong thần thái anh vẫn luôn toát lên vẻ cô độc vốn có.
Như tiên hạc, như vầng trăng lơ lửng, như sắc trắng trên đỉnh tuyết sơn. Anh là tất cả những gì cao xa khó với, lạnh lẽo nhưng quyến rũ.
Cô ngồi bên cạnh anh, đến cả ngón tay cũng cứng nhắc.
Anh thong thả bắt chéo chân, cô không dám nhìn thẳng, chỉ nghe thấy giọng anh vang lên lần nữa, dường như đang gọi điện thoại, giọng điệu nhàn nhạt, chẳng có chút để tâm: "Bà nội, hôm nay hát đến đây thôi, hậu trường có chút sự cố. Bà về nghỉ sớm đi."
Anh gọi chấn thương của cô là "sự cố".
Không nghe rõ đầu dây bên kia nói gì.
Anh tiếp tục: "Dạ, con sẽ cho người đưa bà về."
Lòng bàn tay Tần Kiến Nguyệt ướt mồ hôi, ánh mắt lướt qua bàn tay lạnh lẽo trắng trẻo đặt trên đầu gối anh.
Trên cổ tay anh đeo một chuỗi hạt trầm hương.
Cuộc gọi kết thúc, Trình Du Lễ cúp máy.
Tần Kiến Nguyệt khẽ ngước nhìn anh.
Đôi mắt anh dài, ánh nhìn sắc bén, thông tuệ nhưng cũng đầy vẻ thờ ơ với thế sự. Anh nói: "Trước đây tôi chưa từng gặp cô."
Bàn tay đang siết lấy vạt áo diễn của cô dần buông lỏng, xua đi cảm giác nóng bức trong lòng bàn tay.
Thật ra, cô đã gặp anh rồi, không chỉ một lần. Những lần lướt qua nhau, thậm chí từng trò chuyện, đều đã từng xảy ra.
Nhưng cô không trách anh đã quên. Bị lãng quên là số phận của kẻ yêu thầm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!