Chương 19: (Vô Đề)

Tần Kiến Nguyệt không phải lúc nào cũng là người trầm lặng. Cô thực sự bắt đầu trở nên tự ti và khép mình từ những năm cấp ba. Ba năm ấy, cô đã trải qua quá nhiều điều bất ngờ và những cú sốc không kịp phòng bị.

Bất ngờ thích một người. Bất ngờ vì người ấy mà bị bắt nạt. Không kịp chuẩn bị để đối mặt với biến cố gia đình ngay trước kỳ thi đại học.

Những chuyện nên xảy ra và cả những chuyện không nên xảy ra đồng loạt ập đến, từng vết thương khắc sâu dần dần dập tắt ánh sáng trong cô.

Tần Kiến Nguyệt tự nhận mình là một đóa hoa yếu mềm, không đủ kiên cường, không chịu nổi gió mưa. Những cơn mưa xối xả cũng không thể cuốn đi nước mắt của cô.

Từ đó về sau, cô trở nên rụt rè, luôn trong trạng thái bất an, chỉ một tiếng động nhỏ cũng khiến cô hoảng sợ.

Có lẽ hôm nay những lời của Trình Du Lễ nghe đặc biệt êm tai, khiến Tần Kiến Nguyệt hiếm khi có chút bám dính lấy anh.

Sau khi tắm xong, Trình Du Lễ mặc một chiếc áo thun xám rộng rãi, vừa bước ra thì đã bị cô chặn lại. Tần Kiến Nguyệt vươn tay ôm lấy anh. Trên người anh hơi ấm vẫn chưa tan, nhiệt độ nóng hổi phả vào vành tai cô.

Trình Du Lễ thấy cô hôm nay có vẻ khác lạ, liền giơ tay xoa nhẹ mái tóc cô: "Em sao thế?"

Cô muốn hỏi: Có thật không? Mỗi năm đều sẽ cùng cô đón sinh nhật, nhưng mỗi năm là đến bao giờ? Có phải cũng có một hạn định nhất định không?

Anh có thể dễ dàng nói ra những lời như "bên nhau đến bạc đầu", nhưng với cô, ngay cả việc tưởng tượng cũng là một điều xa xỉ.

Cô không dám nghĩ, sợ rằng một khi kỳ vọng, đến ngày mọi thứ tan biến, cô sẽ ngã rất đau, rất thảm.

Bản tính yếu đuối lại bị gông xiềng bởi sự nhạy cảm, mỗi điều tốt đẹp xảy ra đều khiến cô không khỏi hoài nghi.

Sau một hồi đấu tranh nội tâm, Tần Kiến Nguyệt ngước mặt lên, cằm khẽ tựa vào lồng ng. ực anh, ngước đôi mắt tội nghiệp nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Không có bánh sinh nhật sao."

"Đúng rồi, không có bánh." Trình Du Lễ cười, "Giờ đặt hàng còn kịp không nhỉ?"

Tần Kiến Nguyệt lập tức quay lưng bỏ đi, giả vờ giận dỗi: "Không cần nữa, phải chờ em nhắc thì anh mới mua, vậy đâu có thành ý gì!"

Lại không phải thật sự muốn ăn bánh!

Trình Du Lễ ngồi xuống, vừa lau tóc vừa nhìn bóng lưng có chút hụt hẫng của cô, không nhịn được mà bật cười. "Đừng giận nữa, lấy giúp anh lon bia đi."

Tần Kiến Nguyệt khựng lại, lần này thì thật sự có chút không vui rồi. Mới mấy ngày thôi mà đã bắt đầu sai bảo cô rồi sao?

Giọng điệu thiếu gia lười biếng từ phía sau vang lên: "Lái xe mệt quá, muốn tiết kiệm chút sức. Phiền Trình phu nhân giúp anh một chút, được không?"

Cô chần chừ vài giây, rồi hỏi: "Ở đâu?"

"Tủ lạnh."

Cô bước vào bếp, mở cửa tủ lạnh—

Làm gì có bia, ngay trước mắt cô là một chiếc bánh kem lạnh.

Bánh được đặt trong hộp, qua lớp màng bọc trong suốt, cô có thể thấy rõ lớp kem màu hồng nhạt trên bề mặt, chính giữa còn có hai miếng đào tươi. Ở trung tâm của những quả đào là một dòng chữ— "Tần Kiến Nguyệt" màu hồng phấn.

Bất ngờ luôn khiến con tim rung động.

Cô sững người vài giây, lén liếc nhìn ra ngoài. Trình Du Lễ đang ngồi dựa vào ghế, chống tay lên trán, nụ cười nhẹ nhàng trên môi.

Đúng là một người đàn ông lắm chiêu trò. Làm như vậy khiến cô chẳng còn chút thể diện nào cả!

Tần Kiến Nguyệt để cửa tủ lạnh mở, không động vào chiếc bánh, mà chậm rãi đi đến trước mặt anh, dịu dàng nói: "Em bưng không nổi, anh đi lấy đi."

Haiz, cô đúng là bị anh chiều đến hư rồi.

Trình Du Lễ vẫn cười ôn hòa, đứng dậy đi vào bếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!