Trả học muội của anh lại đây…?
Tần Kiến Nguyệt đọc đi đọc lại câu này hai lần. Vậy, chẳng lẽ anh ấy đã… phát hiện ra rồi sao?
Cô nhanh chóng đưa ánh mắt trở lại tấm ảnh, khó mà tưởng tượng được Trình Du Lễ sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy nó. Có lẽ anh sẽ chỉ thấy đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, không đầu không đuôi, giữa anh và người vợ hiện tại.
Anh chắc chắn sẽ không nghĩ đến chuyện duyên phận cũng có thể là do con người tạo ra.
Tần Kiến Nguyệt: "Anh thấy rồi à?"
Trình Du Lễ: "Vô tình nhìn thấy thôi, nhưng anh còn chưa kịp thưởng thức kỹ."
Tần Kiến Nguyệt: "… Có gì đáng để thưởng thức đâu chứ, xấu lắm."
Trình Du Lễ: "Rõ ràng là rất đáng yêu."
Tần Kiến Nguyệt bất giác cong khóe môi, trong mắt ánh lên một tia xấu hổ. Nhưng cách một màn hình, cô cũng không thể biết anh nói thật hay chỉ trêu đùa.
Tần Kiến Nguyệt: "Anh đừng đòi nữa, em không trả đâu."
Trình Du Lễ ra vẻ dạy dỗ: "Cầm đồ của người khác mà không trả là không được đâu, em cứ đợi đấy."
Tần Kiến Nguyệt: (Sticker mèo con rưng rưng nước mắt)
Trình Du Lễ: (Sticker mèo con giận dỗi)
Tần Kiến Nguyệt đặt điện thoại xuống, bởi vì ở cửa có tiếng động. Cô nhìn xuống từ cửa sổ, thấy Tần Y cùng một người đàn ông cao lớn bước vào—đó là Tần Phong.
Ngoài cửa, một chiếc xe hơi nhỏ màu vàng nhạt đang đỗ.
Tần Phong phát hiện ra cô trên lầu, ngước lên cười: "Nguyệt Nguyệt ở nhà à?" Anh vẫy tay, "Xuống đây đi, anh có quà cho em."
Món quà mà Tần Phong nói chính là chiếc xe nhỏ cũ này. Vì lần trước Tần Kiến Nguyệt đã giúp anh một khoản tiền để vượt qua khó khăn, lần này anh đến để cảm ơn, chuyển chiếc xe cho cô.
Cô không phải không biết lái xe, nhưng tay lái của cô rất tệ. Trước đây cũng từng mua một chiếc, nhưng vì quá sợ chạy trên đường nên đã bán đi.
Tần Phong chỉ vào chiếc xe giá rẻ của mình, một tay kéo lấy cánh tay cô: "Nào nào, thử xem xe này thế nào."
Tần Kiến Nguyệt không buồn để ý đến anh, quay đầu định bỏ đi: "Em không cần, anh lái về đi."
Tần Phong nói: "Lái về là không thể rồi. Xe này anh lấy từ tay một người bạn, thấy em ngày nào cũng đi tàu điện với xe buýt, chắc cũng mệt lắm. Có một chiếc xe sẽ tiện hơn nhiều, sáng ra còn có thể ngủ thêm hai mươi phút nữa. Sắp đến sinh nhật em rồi, coi như quà anh tặng, được không?"
Tần Y cũng thêm vào: "Không trả lại được đâu. Con thử xem đi."
Tần Kiến Nguyệt hơi ngẫm nghĩ, bĩu môi: "Vậy cứ để đây đi, hôm nào em chạy thử."
Tần Phong cười, vỗ vai cô: "Thế là xong nhé."
Cô hất vai, hất tay anh ra, lầm bầm: "Xong cái gì mà xong, chỉ cần anh đừng gây thêm phiền phức cho em là được."
Tần Phong cao lớn, đi phía sau cô, bóng anh đổ dài che phủ lấy cô. Anh có vẻ ngoài thô ráp và ngang tàng, nếu không phải là anh trai cô, chắc cô sẽ là kiểu người thấy anh trên đường thì tránh xa.
Buổi tối, Tần Kiến Nguyệt vào bếp làm cơm, ba người cùng nhau ăn.
Chiếc bàn nhỏ được đặt trong sân, hai bên hồ nước có những đóa hoa súng đang chúm chím, từng phiến lá sen xanh mướt trải rộng. Trong bầu không khí trầm lắng của hoàng hôn, chỉ còn lại tiếng bát đũa va chạm khe khẽ.
"Hôm qua đi lấy giấy đăng ký kết hôn à?"
Tần Y đột nhiên lên tiếng, "Mẹ không hỏi thì con cũng chẳng nói, kết hôn rồi mà còn không mang giấy chứng nhận ra cho mẹ xem?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!