Hai bên đường, hàng cây lướt qua vùn vụt, biến thành những vệt xanh mờ trong tầm mắt. Dòng khí nóng mùa hè cuồn cuộn, bầu trời xanh chói lóa, tất cả khiến người ta có chút mơ hồ. Tần Kiến Nguyệt nhìn chằm chằm qua kính chắn gió, như thể đi vào cõi chết, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Trình Du Lễ điềm nhiên hỏi lại: "Em muốn đi đâu?"
"Em muốn về nhà cơ." Giọng cô ngoan ngoãn lạ thường.
Anh khẽ "ừm" một tiếng: "Vậy nói trước nhé, nếu giữa chừng mẹ em về, anh không thể cứ thế mà rút lui đâu đấy."
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, tim đập thình thịch như có gì đó cựa quậy bên trong. Tần Kiến Nguyệt xoắn chặt vạt áo, bồn chồn nói: "Vậy… cứ để anh quyết đi." Cô tạm thời không muốn mở miệng nữa.
Trình Du Lễ không nhịn được bật cười: "Ừ."
–
Điểm đến là nhà anh. Đây là lần đầu tiên Tần Kiến Nguyệt đến đây. Căn hộ của Trình Du Lễ nằm ở tầng cao, tầm nhìn thoáng đãng, nhưng anh lại kéo kín rèm khắp nơi, như thể sợ ánh nắng mùa hè lọt vào nhà.
Tần Kiến Nguyệt rón rén bước vào, vô tình đá phải một con robot, lập tức co chân lại, dáng vẻ rụt rè như một đứa trẻ đến chúc Tết họ hàng, suýt chút nữa quên mất rằng hai người họ đã là vợ chồng.
Khi cúi xuống đổi giày, giấy chứng nhận kết hôn rơi ra từ túi quần. Trình Du Lễ nhanh tay nhặt lên trước cô, chạm nhẹ vào lòng bàn tay cô hai cái: "Em cất đi."
Cô ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Trên đường đi, cô đã tưởng tượng ra một cảnh tượng thân mật như trong phim truyền hình—anh vừa vào cửa liền vội vàng ép cô vào tường mà hôn tới tấp, rồi trong lúc hôn sẽ xé rách quần áo cô, hai người quấn lấy nhau lăn vào phòng ngủ, quần áo vương vãi khắp nơi.
Nhưng… không hề.
Mọi thứ diễn ra một cách yên bình hơn nhiều.
Trình Du Lễ còn lịch sự rót cho cô một ly nước cam. Từ trong bếp, anh thò đầu ra hỏi: "Uống lạnh không?"
"Được ạ." Cô gật đầu.
Cô ngồi xuống ghế sofa, dáng vẻ như khách đến chơi, thậm chí túi xách còn chưa đặt xuống.
Tần Kiến Nguyệt đưa mắt quan sát căn hộ nhỏ của anh. Luồng gió từ điều hòa trung tâm thổi qua làm những sợi tóc cô khẽ lay động. Có lẽ ở đây sống rất thoải mái.
Trên bàn trà trước mặt đặt một chồng giấy A4, liếc sơ qua, nội dung có vẻ chuyên môn, khả năng cao là tài liệu công việc của anh. Căn hộ cực kỳ sạch sẽ, gọn gàng, tông màu chủ đạo là xám trắng. Trên tường có một hốc nhỏ, bên trong đặt vài bộ ấm chén tử sa. Ánh sáng nhẹ chiếu lên chúng, phản chiếu những hoa văn tinh xảo. Trông có vẻ đắt tiền—loại mà cô không dám chạm vào.
Trên tường dán một tấm bản đồ thế giới, bên cạnh là bức tranh Thuỵ Hạc. Đặt cạnh nhau trông chẳng ăn nhập gì cả.
Nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng nhận ra ngay—đây chính là phong cách của Trình Du Lễ.
Cô hiểu anh đến nhường nào.
Cũng không phải chưa từng vì anh mà cố ý vòng qua nhà vệ sinh khu dạy học lớp 12, những chuyện ngốc nghếch như vậy chẳng phải chỉ xảy ra một hai lần. Nhưng Tần Kiến Nguyệt lại rất thích những lần vất vả chạy loanh quanh như thế.
Bước chân vội vã lướt qua, chỉ khi đi ngang cửa sổ lớp học của anh, cô mới lặng lẽ dừng lại, tham lam ngắm nhìn bóng lưng chàng trai trên bục giảng. Một tay anh đút trong túi quần một cách tùy ý, tay kia cầm phấn, vẽ một tấm bản đồ thế giới lên bảng đen, đánh dấu rõ ràng từng dòng hải lưu và gió mùa.
Hạ xuống dấu chấm cuối cùng, Trình Du Lễ đặt phấn xuống, xoa xoa đôi tay dính đầy bụi trắng.
Vẫn chưa sạch, anh không chịu nổi cảm giác dơ bẩn.
Sau đó, anh rời lớp đi đến nhà vệ sinh để rửa tay.
Sau lưng là một cô gái đã không quản đường xa mà tìm đến gặp anh.
Nhưng anh sẽ chẳng bao giờ biết điều đó.
–
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!