Tần Kiến Nguyệt kinh hãi đến mất hồn, ngỡ ngàng nhìn Trình Du Lễ, đẩy nhẹ vai anh, hạ giọng hỏi cực nhỏ: "Sao anh lại ở đây?"
Trình Du Lễ nhẹ nhàng đáp: "Đến thăm mẹ em."
"Sao anh không báo trước với em một tiếng?" Tần Kiến Nguyệt vội đứng dậy, quay đầu nhìn tấm rèm buông lấp lánh ánh sáng bên ngoài. May mà không ai để ý đến góc nhỏ nơi hai người lén lút thân mật.
Trình Du Lễ nhìn vào mắt cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt khóe môi cô: "Bởi vì anh không muốn cứ mãi vụng trộm cùng em."
Tần Kiến Nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vậy anh cũng đừng có bất ngờ tập kích chứ." Cô khẽ kéo góc áo anh, đề nghị: "Ra ngoài nói chuyện được không?"
"Ừ." Anh bình thản gật đầu.
Hai người một trước một sau bước đi trên hành lang bệnh viện nồng nặc mùi thuốc sát trùng. Ánh hoàng hôn xuyên qua ô cửa vuông, kéo dài bóng dáng phía sau, phủ lên người Tần Kiến Nguyệt.
Cô không quen cảm giác anh đi phía sau mình.
Thế nên Tần Kiến Nguyệt chậm bước lại, đi song song với Trình Du Lễ.
Ngoại hình anh nổi bật rực rỡ, luôn đứng dưới ánh đèn sân khấu, thu hút ánh nhìn. Lần này, ngay cả Tần Kiến Nguyệt cũng trở thành tâm điểm của ánh sáng.
Cô tìm một lối thoát hiểm kín đáo, nơi chẳng có nổi một ngọn đèn. Trình Du Lễ cảm thấy cô cẩn thận đến mức buồn cười, nhưng vẫn lịch sự đóng cửa lại, thỏa mãn tâm tư kỳ lạ của cô. Cánh cửa khép lại, cắt đứt tia sáng cuối cùng, mang đến cảm giác kíc. h thí. ch như thể đang lén lút vụng trộm.
"Em không giải thích chút sao?" Trình Du Lễ tựa vào lan can cầu thang, tay đút túi quần, lười nhác cất giọng. Ngữ điệu không nặng, nhưng vẫn khiến Tần Kiến Nguyệt có chút chột dạ.
Cô cúi đầu, như một đứa trẻ mắc lỗi bị trách phạt, ủ rũ nói: "Là đối tượng xem mắt của em."
Anh đáp: "Anh đoán được rồi."
Sau khoảnh khắc im lặng đầy suy tính, Tần Kiến Nguyệt bước đến gần anh hơn, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay anh: "Anh giận rồi." Lần này cô không hỏi, mà là khẳng định.
Trình Du Lễ khẽ cười khổ: "Em nói xem, anh có nên giận không?"
Anh có thể hiểu tâm tư e dè của con gái, không muốn công khai mối quan hệ quá sớm cũng là điều bình thường. Nhưng đến nước này rồi, đối tượng xem mắt của cô còn xuất hiện trước mặt phụ huynh, chẳng khác nào một lưỡi kiếm treo lơ lửng trên đầu anh. Anh không thể hiểu nổi tại sao cô lại muốn giấu kín mối quan hệ của họ như vậy.
Anh không muốn bị che giấu. Ai mà cam lòng làm một "tình nhân trong bóng tối"?
Dù anh vốn là người không tranh không đoạt, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không kiêu hãnh.
Tần Kiến Nguyệt cũng hiểu điều đó. Cô siết chặt cổ tay anh hơn một chút, im lặng hồi lâu rồi nhẹ giọng nói: "Để em dỗ anh nhé?"
Nghe giọng cô mềm mại dịu dàng, cơn giận trong lòng Trình Du Lễ cũng dịu đi. Anh nhướng mày: "Thử xem."
Trong bóng tối, sự can đảm của cô như được phóng đại. Cô vươn tay ôm lấy vòng eo săn chắc của anh, ngước lên hôn, đôi môi mềm mại chạm vào cằm anh. Cô thất bại, nhỏ giọng than thở: "Em không với tới, anh cúi đầu xuống đi."
Trình Du Lễ cuối cùng cũng bật cười. Anh dùng lòng bàn tay nâng eo cô lên, ép cô vào góc tường, cúi đầu hôn xuống. Một nụ hôn đẫm hương dừa lan tỏa.
Tần Kiến Nguyệt lần này chủ động hơn một chút, mạnh dạn ngậm lấy môi anh, đổi lại là một sự tiến công cuồng nhiệt và mạnh mẽ hơn. Bả vai cô bị áp sát vào tường, từng đợt k. ích thí. ch cuộn trào, nụ hôn sâu đến mức khiến cô cảm thấy tê dại xương cốt.
Hơi thở anh nóng rực, thân thể họ kề sát, dây dưa quấn quýt chưa từng có. Giữa chừng, Tần Kiến Nguyệt không nhịn được mà khẽ mở mắt.
Cô muốn nhìn thấy Trình Du Lễ hôn mình, cảm giác hạnh phúc được lấp đầy trong tim.
Nụ hôn dài, không bị ai quấy rầy, kéo dài rất lâu. Cuối cùng, đôi môi của Tần Kiến Nguyệt được buông ra. Trình Du Lễ nhẹ nuốt xuống, mở mắt liền bắt gặp đôi mắt cô đẫm sương, tràn đầy vẻ mong manh đáng thương.
Anh khẽ cười, giọng điệu có chút tinh quái: "Đây mới là cách dỗ người đúng đắn, học được chưa?"
Tần Kiến Nguyệt ngượng ngùng vùi trán vào vai anh, một lúc lâu sau mới khe khẽ nói: "Xin lỗi, em không cố ý."
Trình Du Lễ nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô: "Xin lỗi vì điều gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!