Cơn ngứa ngáy cào cấu trong lòng dần biến thành cảm giác tê dại kéo dài. Tần Kiến Nguyệt mím môi, cảm nhận hơi ấm còn lưu lại, nhẹ giọng nói: "Em còn tưởng anh…"
Câu nói mới được một nửa, nửa còn lại lại nuốt vào bụng.
Thấy cô ấp a ấp úng, Trình Du Lễ hỏi tiếp: "Tưởng anh cái gì?"
Lúc này Tần Kiến Nguyệt mới tiếp lời: "Tưởng anh… không muốn hôn em."
Anh bật cười, giọng điệu ôn hòa: "Không muốn hôn em thì anh đến đây làm gì? Anh thiếu một chỗ ngồi đọc sách chắc?"
Giọng điệu Trình Du Lễ nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lúc trêu chọc người khác lại trong veo đến lạ. Tần Kiến Nguyệt phồng má, không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy xấu hổ vì thì ra anh đã có dự tính từ trước.
Trình Du Lễ buông lỏng vòng tay ôm cô. Cô lùi lại một chút, hít thở luồng không khí mát mẻ. Một lát sau, cô lại khe khẽ mở miệng, giọng điệu ngượng ngùng, mềm mại: "Vậy… anh có muốn ngủ lại không?"
"Ngủ lại?" Nghe vậy, Trình Du Lễ nhướng mày, giọng điệu trêu ghẹo: "Gì thế này, đãi ngộ hoàng đế à? Anh còn có thể ở lại qua đêm luôn sao?"
"…"
Thì ra người đàn ông này cũng có lúc không đứng đắn như vậy.
Cô đã hiểu sai ý của chữ "giữ lại". Tần Kiến Nguyệt vô thức dùng ngón tay dụi dụi lên má, vẫn còn nóng hầm hập. Giây tiếp theo, đôi má mềm lại bị anh nâng lên trong lòng bàn tay.
Trình Du Lễ một lần nữa cúi người, luyến tiếc mà chạm nhẹ vào khóe môi cô, khẽ nói: "Anh đi đây, về nhà xử lý chút chuyện."
"… Dạ."
Dứt lời, anh mở cửa rời đi.
Tần Kiến Nguyệt đứng tại chỗ rất lâu không nhúc nhích. Mãi đến khi nghe thấy tiếng xe khởi động, cô mới thò đầu ra khỏi cửa, khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng, nhìn chiếc xe của anh lái tới.
Trình Du Lễ dừng lại trước cổng, hạ kính xe xuống, nghiêng người ra ngoài, mỉm cười nói: "Hôm khác anh sẽ ngủ lại."
"Không phải! Em chỉ nói đùa thôi!" Tần Kiến Nguyệt vội vàng xua tay, sốt sắng giải thích.
Không biết anh có nghe thấy không, chiếc xe đã nhanh chóng lăn bánh rời đi.
—
Trình Du Lễ quay về biệt thự nhà họ Trình.
Đêm đã khuya, lúc anh bước vào căn biệt thự lâu đời, nơi bốn thế hệ nhà họ Trình cùng sinh sống, cảm giác có chút xa lạ. Từ khi đi làm, anh rất ít khi về đây.
Lúc Trình Du Lễ bước vào cửa, đúng lúc có một cô bé khoảng mười lăm, mười sáu tuổi từ trên lầu đi xuống, trên tay cầm một chiếc cốc sữa đã cạn, định đi vào bếp.
Là con gái của anh trai Trình Khai Vũ – Trình Tự Ninh.
"Ninh Ninh." Trình Du Lễ gọi cô bé một tiếng.
"Chú út, sao giờ này chú mới về vậy?" Trình Tự Ninh ngáp một cái, quầng thâm mắt đặc trưng của học sinh trung học hằn rõ dưới mắt cô, "Cụ đã đợi chú rất lâu rồi."
"Ông ấy đang ở đâu?"
"Trong phòng khách ạ." Trình Tự Ninh chỉ về hướng đó, ánh mắt còn ra hiệu rằng nơi ấy đang có bầu không khí áp lực thấp.
Trình Du Lễ gật đầu đáp lại, rồi bước vào trong.
Lão gia đang ngồi ở trung tâm ghế sô pha đọc báo, nghe tiếng động, ông tháo kính lão xuống, gấp báo lại, đặt lên bàn.
Rõ ràng trên gương mặt ông đã hiện lên vài phần không vui vì đợi lâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!