Khung cảnh này khiến Tần Kiến Nguyệt cảm thấy không chân thực chút nào. Khoảng cách giữa họ gần đến mức cô không thể nhìn rõ toàn bộ biểu cảm của anh, trước mắt chỉ có đôi hàng chân mày sắc sảo và một cặp mắt sâu thẳm.
Đôi mắt ấy lặng lẽ nhìn cô thật lâu, không hề có sự dịu dàng ngọt ngào như mật tan chảy, chỉ có một sự ấm áp bình lặng như nước ấm, sự thản nhiên điềm tĩnh ấy lại như muốn kéo cô vào tận sâu linh hồn.
Tần Kiến Nguyệt cắn nhẹ vào mặt trong của môi, cơn đau nhè nhẹ nhắc nhở cô rằng đây là sự thật.
Cái ôm của anh là chân thực. Đã rất nhiều năm trôi qua, cô lại một lần nữa ngồi trong lòng anh, chờ đợi một nụ hôn tuyệt đẹp.
Có lẽ, câu hỏi này nên do cô nói mới đúng—Trình Du Lễ, em có thể hôn anh không?
Bàn tay đặt trên vai anh dần siết chặt, nắm lấy một góc áo sơ mi của anh. Tần Kiến Nguyệt khẽ nhắm mắt lại.
Tim đập dồn lên tận cổ họng, ánh sáng mờ ảo đổ xuống mí mắt cô thành một vùng bóng tối nhàn nhạt.
Cô cảm nhận được cánh tay đang ôm cô càng siết chặt hơn. Tần Kiến Nguyệt ngồi trên đùi anh, cũng tựa vào vòng tay anh.
Trình Du Lễ đưa tay còn lại chạm lên gương mặt cô, hơi thở ấm áp phả nhẹ lên chóp mũi.
Nụ hôn, trong lòng một cô gái, là điều thiêng liêng biết bao.
Hôn người mình thích sẽ có cảm giác thế nào?
Là cảm giác ngưa ngứa.
Khi môi chạm môi, sự tiếp xúc nhẹ nhàng đến mức khiến cô cảm thấy ngứa ran. Như có luồng điện chạy qua, bờ vai cô khẽ co lại. Nhưng ngay lập tức, bàn tay anh đặt lên vai cô, trấn an.
Trong căn phòng cũ kỹ vương chút hơi ẩm của đầu hạ, họ ôm chặt lấy nhau. Những ngón tay thon dài của Trình Du Lễ luồn vào mái tóc cô, giữ lấy sau gáy, hôn cô sâu hơn.
Từng chút từng chút, trả lại sự chân thực cho cô.
"Tần Kiến Nguyệt! Sao con lại khóa trái cửa?"
Tiếng gõ cửa gấp gáp kéo cô trở về thực tại.
Cô chợt bừng tỉnh, lập tức mở mắt, tay chống lên vai anh, đẩy anh ra một chút: "Chết rồi, mẹ em về rồi!"
Trình Du Lễ khựng lại, nhướng mày, nhưng không nói gì, buông vòng tay đang ôm chặt cô.
Tần Kiến Nguyệt đứng bật dậy, chuẩn bị đi mở cửa, mặt đỏ bừng, nhỏ giọng dặn: "Anh… trốn trong phòng đừng ra ngoài."
Anh bật cười bất đắc dĩ, khẽ gật đầu: "Được thôi." Một người đàn ông không có danh phận, vốn dĩ sinh ra đã phải lén lút như thế.
Tần Kiến Nguyệt đi xuống lầu. Trình Du Lễ lại thả lỏng người tựa vào ghế của cô.
Anh cầm lấy hai tờ giấy trắng khi nãy, bắt đầu tính toán. Tầng dưới vang lên tiếng trò chuyện của hai mẹ con.
Tần Kiến Nguyệt: "Sao mẹ lại về đột ngột vậy?"
Tần Y: "Mẹ bị cảm nhẹ, về lấy ít thuốc."
Tần Kiến Nguyệt bất mãn lầm bầm: "Ra tiệm thuốc mua không được sao, còn về nhà lấy làm gì."
Tần Y: "Nhà có sẵn mà, tốn tiền làm gì chứ."
…
Tiếng động lục đục phía sau dần át đi cuộc trò chuyện bên dưới, ngòi bút của Trình Du Lễ đang viết dở chợt khựng lại.
Có cuộc gọi đến, là A Tân gọi. Trình Du Lễ đặt bút xuống, nghe máy: "Có chuyện gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!