Chương 10: (Vô Đề)

Bạn… bạn gái…?

Tần Kiến Nguyệt ngơ ngẩn mất một lúc lâu, ánh mắt hạ xuống, nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau. Trên cổ tay anh, chiếc dây buộc tóc màu hồng của cô vẫn còn đó. Hoàn toàn không ăn nhập với vẻ nghiêm túc của áo sơ mi và quần tây trên người anh.

Cứ nghĩ anh chỉ muốn dỗ dành cô trong chốc lát, nhưng cũng đâu cần lúc nào cũng đeo bên mình như thế.

Rốt cuộc là ý gì đây?

Bên bức tường cũ phía sau, những nhánh dây thường xuân đang vươn ra, đâm chồi non trong đầu hạ. Giống như trong lòng cô, giữa những dây leo rối rắm, bỗng dưng nở ra một bông hoa nhỏ, tỏa ra hương thơm dịu dàng nhưng lạnh lẽo.

Tần Kiến Nguyệt ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn vào mắt anh. Trình Du Lễ đang chờ câu trả lời của cô, ánh mắt chứa đựng sự chân thành hiếm thấy. Đôi mắt nhạt màu của anh đôi khi cũng có chút hơi ấm, dù không phải là ngọn lửa rực cháy, mà chỉ như một cốc nước ấm— đủ để xoa dịu người khác, làm dịu đi những xúc cảm căng thẳng, buông bỏ sự yếu đuối. Nhưng nó vẫn không màu không vị, như một loại dịu dàng lặng lẽ, chẳng mấy mãnh liệt.

Tần Kiến Nguyệt siết nhẹ ngón tay anh, trong lòng vừa vui lại vừa lo. Cô không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: "Xe của anh đâu?"

Anh bình thản đáp: "Anh không lái xe, đi bộ đến."

Cô kinh ngạc vô cùng. Từ đơn vị anh đến nhà cô ít nhất cũng phải mất nửa tiếng đi bộ: "Anh đi bộ đến?… Tại sao chứ?"

Trình Du Lễ chậm rãi đáp: "Anh cần có đủ thời gian để suy nghĩ về em."

Giọng của Tần Kiến Nguyệt khẽ run lên, khó tin mà hỏi lại: "Suy nghĩ về em… suy nghĩ cái gì?"

"Anh nghĩ xem em buồn chuyện gì."

Tần Kiến Nguyệt quay mặt đi, không có ý định trả lời.

Trình Du Lễ thăm dò: "Là vì không thích Chung Dương sao?"

Cô lắc đầu.

Anh nâng nhẹ cằm cô lên, giọng thấp hơn một chút: "Là bị người khác bàn tán sau lưng à?"

"…"

Có cần thiết phải nói cho anh biết không? Những lời đồn đại phức tạp kia.

Nếu nói ra, phải nói đến mức nào mới là hợp lý? Cô sợ chỉ cần để lộ một chút tâm tư, sau đó mọi thứ sẽ mất kiểm soát.

Quá khứ nặng nề bị lật mở, tình cảm dày đặc sẽ trở nên trần trụi.

Họ sẽ không còn ngang hàng nữa.

Có những vấn đề mà đúng sai chỉ có cô mới tự phân định được. Cô không thể chỉ vì vài câu nói của anh mà mù quáng tin vào sự chân thành đó. Cô không thể biết chắc Trình Du Lễ có đang đùa giỡn với mình hay không.

Bọn họ không giống nhau. Anh ung dung, lý trí, là người có thể thua mà không sao cả.

Hôm nay là Tần Kiến Nguyệt, ngày mai có thể là Vương Kiến Nguyệt, Lý Kiến Nguyệt… hoặc bất kỳ ai khác cũng được.

Nhưng một khi Tần Kiến Nguyệt đã sa vào, thì sẽ là vạn kiếp bất phục. Cô đặt cược quá nhiều, quá nặng nề.

Một lúc lâu sau, cô chợt hỏi ngược lại: "Anh có bao nhiêu bạn gái rồi?"

Ánh mắt Trình Du Lễ khựng lại, có thể thấy rõ anh hơi sững sờ, rồi bật cười một tiếng: "Tần Kiến Nguyệt, trong mắt em, anh rốt cuộc là người thế nào?"

Cô khẽ hít mũi: "Em chỉ là sợ—"

Câu chưa dứt, điện thoại của Trình Du Lễ bỗng vang lên.

Anh cúp máy, định chờ cô nói hết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!