Chương 8: (Vô Đề)

Có một khoảng thời gian rất dài, hình dáng của Trình Du Lễ trong tâm trí Tần Kiến Nguyệt luôn mơ hồ.

Giống như đôi mắt con người khi nhìn vào nguồn sáng sẽ vô thức né tránh.

Đôi mắt anh khiến cô cảm thấy chói lóa.

Việc được quang minh chính đại nhìn anh là một thứ xa xỉ. Khi đối diện trực tiếp, cô không dám ngẩng đầu. Chỉ có thể trộm nhìn từ xa.

Vậy nên, anh trở nên xa vời.

Đôi mắt, vầng trán, sống mũi, bờ môi—tất cả đều là những đường nét không thể nào khắc họa rõ ràng trong ký ức cô.

Thứ cô quen thuộc nhất, vĩnh viễn chỉ là bóng lưng anh.

Nhưng cô vẫn không ngừng khao khát được gần gũi. Chỉ là đến giây phút thực sự đối diện, cô lại hèn nhát mà né tránh ánh mắt ấy. Vậy mà chỉ một hai giây ngắn ngủi đó cũng đủ để cô hồi tưởng rất lâu.

Đó là cảm giác rung động mà những lần trộm ngắm bóng dáng anh từ xa chẳng thể nào mang lại.

Hóa ra, đôi mắt anh lại đẹp đến thế. Hóa ra, chính anh đã là điều đẹp đẽ nhất.

Vậy còn cô?

Cô có vô tình để lộ niềng răng khi nói chuyện không? Cơn gió ban nãy có thổi tóc mái cô rối tung lên không? Ánh mắt cô có đủ điềm tĩnh không? Liệu gương mặt có hiện ra nét bối rối?

Cô nằm bò ra bàn trong lớp học giữa mùa hè oi ả, lơ đãng trôi qua một buổi chiều uể oải buồn ngủ, lúc vui sướng, lúc lại băn khoăn.

Dằn vặt vì lẽ ra vừa nãy không nên cười đùa với bạn bên cạnh—cô cười sẽ làm đôi mắt trông nhỏ hơn.

Haizz…

Trên giấy, cô nguệch ngoạc viết đầy những chữ "Trình" đủ kiểu hình thù, vô thức mong chờ lần gặp tiếp theo.

—Trình Du Lễ, nếu nói ra chắc anh sẽ thấy buồn cười lắm nhỉ? Chỉ vì một cái nhìn thoáng qua, ngắn đến mức gần như chưa từng tồn tại, mà em lại xao lãng học hành, lòng dạ chỉ toàn nghĩ đến anh.

Cô đã nắm rõ quy luật, mỗi khi có tiết ra chơi mà không phải chạy thể dục, anh nhất định sẽ đến tiệm sách.

"Tề Vũ Điềm, tớ muốn ra hiệu sách xem số mới của Mộng Nha về chưa." Tần Kiến Nguyệt rủ cô bạn cùng bàn.

Tề Vũ Điềm ngái ngủ ngồi dậy, đầu tiên là nhìn về phía bàn trống của Chung Dương, tiện tay nhặt một cục tẩy ném vào trán cậu bạn mọt sách bên cạnh: "Cậu ta đâu rồi?"

"Đi chơi bóng rồi."

Tề Vũ Điềm đút tay vào túi áo đồng phục, đứng lên nói với cô: "Đi thôi."

Một cuộc "tình cờ" được sắp đặt đã nằm trong dự tính của cô.

Anh đứng bên quầy sách tham khảo, chăm chú nhìn hàng chữ trên những gáy sách ngay ngắn. Mặc trên người bộ đồng phục xanh trắng giống hệt cô, hơi ngẩng đầu. Hai cánh tay khoanh hờ trước ngực, ngón tay lỏng lẻo kẹp lấy một quyển sách, vì tư thế ôm mà khiến nó hơi trĩu xuống.

Ánh mắt Tần Kiến Nguyệt lướt qua những tạp chí và sách báo một cách hờ hững, nhưng trong tầm nhìn ngoại vi, cô lại dõi theo từng cử động của anh.

Nhìn thấy màu sắc của cuốn sách trên tay anh, cô lặng lẽ đưa mắt tìm kiếm trên giá sách để xác nhận.

Là một cuốn sách cổ, có tên Lạc Dương Già Lam Ký.

Sở thích của anh lúc nào cũng độc đáo. Tần Kiến Nguyệt khẽ cong môi.

"Trình Du Lễ kìa." Tề Vũ Điềm bất ngờ kéo cô sang một bên.

Tần Kiến Nguyệt giật mình: "Ai cơ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!