Tần Kiến Nguyệt ngây người trước hai chữ "xinh đẹp", cảm giác truyền tải qua những con chữ này khiến cô thấy thật hư ảo.
Cô tham lam tưởng tượng cảnh Trình Du Lễ tự mình nói câu này với cô.
Nghĩ đến đây, mặt không khỏi đỏ bừng.
Cô còn không nhận ra nụ cười trên môi mình đã không thể kìm nén, xấu hổ mà nhanh chóng cuộn lại bức tranh.
Lại muốn nhìn thêm một lần nữa, cô mở tranh ra.
Rồi lại cẩn thận cuộn lại.
Hành động ngốc nghếch ấy cứ lặp đi lặp lại một cách máy móc, cho đến khi điện thoại rung lên một cái.
Màn hình hiển thị: cyl yêu cầu kết bạn với bạn.
Điện thoại nóng lên, tim cô cũng đập loạn nhịp.
Tần Kiến Nguyệt căng thẳng đứng bật dậy.
Tên tài khoản của anh trước nay vẫn đơn giản như vậy.
Lần đầu tiên cô vô tình biết được cách liên lạc với anh là vào thời cấp ba. Khi đó, do tình cờ nhìn thấy cyl nhấn like một bài đăng về chiến thắng trong một trận đấu mà Chung Dương đăng lên. Tần Kiến Nguyệt lấy hết can đảm bấm vào trang cá nhân của anh, nhưng bên trong lại không có bất kỳ nội dung nào.
Một phút sau, danh sách khách truy cập của cô hiện lên thêm một người—
cyl vừa ghé thăm album ảnh của bạn.
Tần Kiến Nguyệt kinh ngạc đến mức bật dậy khỏi giường. Cả người cứng đờ trong giây lát, cảm giác như bị một luồng nhiệt bao quanh.
Mục đích của việc ghé thăm album quá dễ đoán—chẳng qua là muốn biết cô là ai.
Cô lập tức mở album của mình ra, kiểm tra từng bức ảnh. May mắn thay, toàn là những hình ảnh không quan trọng lấy trên mạng. Chỉ có duy nhất một album có ảnh chụp bản thân là bị cô khóa lại.
Sau một hồi hoảng loạn, cô dần bình tĩnh lại, mở album có ảnh mình ra xem. Cô tự thấy trong đó có mấy tấm selfie cũng khá đáng yêu.
Vừa mừng vì anh chưa kịp thấy, vừa tiếc nuối vì anh đã không thấy.
Cảm xúc rối bời.
Chỉ một chuyện nhỏ này mà khiến cô mất ngủ cả đêm.
Nhắm mắt cũng không ngủ được, Tần Kiến Nguyệt lại không nhịn được mà mở điện thoại ra, bấm vào trang cá nhân của cyl.
Nhưng lần này, màn hình lại hiện lên dòng chữ lạnh lùng—
Bạn không có quyền truy cập.
Giống như cả người bị ném vào một thung lũng sâu thẳm, ẩm ướt và lạnh lẽo. Áp lực trĩu nặng đến mức cô không thể thở nổi, cảm giác mất trọng lực khiến khóe mắt cô nóng lên.
Cô đã vượt giới hạn rồi sao? Anh ghét cô rồi sao?
Hàng trăm giả thuyết thoáng qua trong đầu, cô cố gắng tìm một lý do để an ủi bản thân. Nhưng cho dù có bào chữa thế nào, cũng không thể thay đổi sự thật rằng trước mắt cô là một bức tường ngăn cách cứng nhắc, tàn nhẫn và lạnh lùng.
Như một mảnh băng đâm thẳng vào tim.
Lần đầu tiên trong đời, cô thức trắng đến sáng.
Còn ai nhớ những cảm xúc vu vơ của nhiều năm về trước nữa chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!