Chương 48: (Vô Đề)

Nhu cầu giãi bày là một thứ quanh co. Vừa thốt ra câu đó, Tần Kiến Nguyệt đã có chút hối hận.

Bí mật gần như sắp bật ra khỏi môi, nhưng rồi lại bị cô nuốt trở lại. Bởi vì cô biết rõ rằng nói ra cũng chẳng có ích gì, mà chỉ khiến anh thêm gánh nặng.

Rõ ràng vừa mới nói "đừng làm gì vì em". Giờ phút này, khi anh cần phải rạch ròi công tư nhất, cô lại tự đẩy mình vào thế bí.

"Ừm," Trình Du Lễ đồng tình, nhưng vẫn nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng điệu dịu dàng: "Anh ra ngoài hút điếu thuốc đã."

Tần Kiến Nguyệt không tỏ rõ thái độ, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng anh rời đi.

Cánh cửa ban công phòng ngủ được kéo ra, bên ngoài là một khu vườn rộng lớn dưới bầu trời thoáng đãng. Trình Du Lễ ngồi xuống giữa những bóng lá chuối đổ dài. Dáng anh vẫn hiên ngang, dù đang ngồi nhưng bờ vai vẫn rộng mở, thư thái. Đốm lửa đỏ tươi trên đầu điếu thuốc lập lòe, nóng rực có thể thấy rõ bằng mắt thường, nhưng khuôn mặt thanh tú cùng bóng hình tĩnh lặng của anh lại phủ lên một tầng cô quạnh mỏng, hòa tan đi chút hơi ấm từ tàn lửa.

Toàn bộ khung cảnh, vẫn lạnh lẽo.

Trình Du Lễ không giống Tần Kiến Nguyệt, anh không có thói quen ghi chép, cũng không viết nhật ký. Chỉ có một vài dòng trích lẻ tẻ, mà cô từng tình cờ bắt gặp trên trang bìa trong của một cuốn sách chuyên ngành hồi anh còn đại học. Đó là một bài thơ của Bắc Đảo:

"Đối với thế giới này, tôi mãi là kẻ xa lạ.

Tôi không hiểu ngôn ngữ của nó, nó chẳng hiểu sự im lặng của tôi.

Chúng tôi trao đổi với nhau chỉ bằng một chút khinh miệt,

Giống như hai hình bóng lướt qua trong gương."

Khi vô tình đọc được, Tần Kiến Nguyệt đã hỏi anh liệu có ý nghĩa đặc biệt nào không.

Trình Du Lễ đáp rằng, đó là câu thơ hay nhất mà anh từng thấy để diễn giải về chủ nghĩa hiện sinh.

Anh tồn tại trong thế giới này, tựa như một kẻ đứng ngoài cuộc.

Ngay từ đầu, ý định kết hôn của Trình Du Lễ chính là để trốn tránh. Tránh khỏi những rắc rối, giằng co, tranh cãi. Anh muốn đứng ngoài tất cả những điều đó.

Tình cảm anh dành cho cô không bắt nguồn từ rung động, mà chỉ là một sự phù hợp vừa vặn.

Trái tim anh là một vùng hoang mạc trốn tránh thế gian. Mà cô, chỉ là một dòng suối lặng lẽ trôi qua nơi ấy—nhẹ nhàng, không đau, không ngứa.

Vậy nên, cô chọn giấu đi, còn anh thì lẩn tránh.

Nếu có một ngày, dòng suối chảy ngược, làm đau đến tận xương tủy của anh.

Nếu một ngày, Tần Kiến Nguyệt không còn là sự tĩnh lặng mà anh mong muốn, thì có lẽ anh sẽ dịu dàng xoa nhẹ tóc cô, nói: "Cho anh một điếu thuốc, để anh tận hưởng chút bình yên cuối cùng."

Tần Kiến Nguyệt dời ánh mắt, không nhìn anh nữa. Cô dán chặt tầm mắt vào chiếc đèn tường mờ ảo, hơi nước phủ mông lung.

Có nên nói ra không?

Có cần thiết phải nói ra không?

Cô nhớ lại viên đá quý mà mẹ Trình đã tặng mình dạo trước. Khi trở về nhà, cô đã chuyển nó cho Tần Y. Nhưng mẹ cô lại nói, bà không xứng đáng đeo món trang sức quý giá như vậy, nhất quyết trả lại cho con gái. Tần Y đã nói một câu khiến cô trầm mặc: "Cả đời chưa từng đeo món đồ nào quý giá thế này, đeo ra ngoài cũng không yên tâm. Thôi thì con giữ lấy đi."

Lúc đó, trong lòng Tần Kiến Nguyệt ngập tràn chua xót, cô thầm nghĩ: Chẳng lẽ mình đã từng đeo qua hay sao? Chẳng lẽ cô chưa từng thấp thỏm, bất an?

Mỗi ngày trôi qua ở nhà họ Trình, cô đều bước đi như giẫm trên băng mỏng.

Giọng nói của Hạ Tế xé toạc vết thương cũ của cô, còn lời cảnh cáo của ông nội Trình lại như lưỡi dao sắc bén đâm vào tận xương tủy.

Danh dự của gia đình bị tiền bạc chà đạp, Trình Du Lễ mệt mỏi xoay xở, còn cô chỉ có thể nuốt giận, miễn cưỡng mỉm cười.

Tần Kiến Nguyệt không biết mọi chuyện bắt đầu sai từ đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!