Chương 42: (Vô Đề)

Tần Kiến Nguyệt bị kẹt giữa người anh và lưng ghế, cô ngồi đó, cảm nhận sức nóng của nụ hôn. Đôi môi anh mềm mại và nóng bỏng, như con sông khô cạn được tưới mát bởi cơn mưa rào, mặt đất rung động và sụp đổ. Tần Kiến Nguyệt từ sự ngạc nhiên dần lấy lại bình tĩnh, cố gắng đáp lại, nắm lấy cánh tay anh, khi ngôn ngữ trở nên nghèo nàn, chỉ còn lại sự thân mật.

Có lẽ một nụ hôn mạnh mẽ hiệu quả hơn lời nói.

Hôn đến khi lên ghế sofa, bộ vest của Trình Du Lễ đã bị cởi bỏ một cách lộn xộn. Anh dùng tay nới lỏng cà vạt. Sự nhiệt tình quá mức khiến quần áo đều nhăn nhúm.

Một nụ hôn dài và ẩm ướt, thay thế ngôn ngữ, kéo dài hơn hai mươi phút.

Ngoại trừ trên giường, họ hiếm khi hôn lâu như vậy, nhưng ngoài dự đoán, không hề khô khan hay tê liệt. Kỹ thuật hôn của Trình Du Lễ rất đáng khen, mang đến cho cô sự dịu dàng được tưới mát.

Đôi môi dần rời xa, nhịp tim Tần Kiến Nguyệt dần chậm lại. Cô ngẩng mí mắt nóng lên, nhìn vào đôi mắt đục và nặng nề của Trình Du Lễ lúc này.

"Anh,  từ xa như vậy trở về chỉ để hôn em sao?" Tần Kiến Nguyệt hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn.

Trình Du Lễ nhìn chằm chằm vào mắt cô, một lúc lâu không nói, rồi đột nhiên nắm lấy cổ tay Tần Kiến Nguyệt.

Lật người, đổi vị trí. Tần Kiến Nguyệt lập tức nằm sấp trên ngực anh.

Bàn tay đàn ông đặt lên sau đầu cô, cô được ôm như một báu vật.

Mở miệng lần nữa, giọng Trình Du Lễ hơi khàn, mang theo sự u ám của sự bất lực: "Lỗi tại anh, là anh không xử lý tốt chuyện này."

"Chuyện gì vậy." Cô ngớ người hỏi, rồi nói "Nếu anh nói là bữa tối hôm qua, thực ra em đã… không còn buồn lắm nữa."

Giọng cô dần nhỏ lại, ngay cả bản thân cũng không chắc chắn: "Chuyện này không thể trách anh được. Em cũng không thể mãi không gặp bố mẹ anh, dù sao anh cũng đâu phải trẻ mồ côi thật."

Qua lớp áo sơ mi mỏng, cô cảm nhận được lồng ng. ực anh phập phồng hỗn loạn.

"Thật đấy, Trình Du Lễ, anh đừng buồn. Anh mà buồn, lát nữa em cũng sẽ bắt đầu thấy buồn mất. Khó khăn lắm em mới điều chỉnh lại được tâm trạng."

Nói đến đây, mũi cô cũng bắt đầu cay cay. Đây chẳng phải là cái gọi là "vợ chồng đồng lòng" sao?

Một lúc lâu sau, cô nghe thấy anh khẽ cười.

Trình Du Lễ dùng ngón tay xoa nhẹ vành tai cô, giọng nói bất lực: "Sao lại hiểu chuyện thế này?"

"Em nói thật mà. Hơn nữa," Tần Kiến Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn anh với ánh mắt trách móc, "anh đang đi làm mà lại chạy về đây, quá vô trách nhiệm!"

Cô lại cười nhạo: "Không ngờ tổng giám đốc Trình cũng là một kẻ mê tình yêu, thật sự khiến em mở rộng tầm mắt!"

Trình Du Lễ bật cười, giải thích với cô: "Hai ngày nay anh cũng rảnh rỗi."

Rồi anh lại ghé sát tai cô, thì thầm: "Hơn nữa, anh là ông chủ, chỉ có anh quản người khác chứ ai dám quản anh?"

Tần Kiến Nguyệt liếc anh một cái: "Anh cũng nói ra được mấy lời này sao. Gọi là gì nhỉ? "Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, từ thử quân vương bất tảo triều"?"

(Đêm xuân ngắn ngủi, mặt lên cao vẫn chưa dậy, từ đó về sau hoàng đế không lên triều nữa).

Trình Du Lễ cười đến nheo mắt, giọng ấm áp: "Anh còn chưa đến mức trở thành hôn quân đâu, nhỉ?"

Tần Kiến Nguyệt cũng mỉm cười, trêu chọc anh: "Em thấy cũng sắp rồi đấy."

Anh nắm lấy tay cô: "Thật sự em không giận nữa chứ?"

"Vốn dĩ em đã nói là em không giận mà."

Tần Kiến Nguyệt cụp mắt, vô tình liếc thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay anh. Cô dùng lòng bàn tay bao lấy nó, che khuất mặt đồng hồ rồi đổi chủ đề: "Sao anh vẫn còn đeo cái này vậy?"

Trình Du Lễ nâng tay lên, nhìn đồng hồ rồi thắc mắc: "Sao thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!