Anh nói, đây được xem như chấn thương lao động, theo lý mà nói, anh phải bồi thường.
Nghe vậy, Tần Kiến Nguyệt không nhịn được mà khẽ cười. Làn gió đêm thoảng qua, làm mái tóc cô khẽ bay, nụ cười dịu dàng như nước chìm vào bóng tối.
Cô trầm ngâm chốc lát, nhẹ giọng đáp: "Được, tôi sẽ liên lạc với anh."
Anh khẽ ừ một tiếng: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Cúp máy, ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy trong sân, những đóa hồng dược đã nở rộ. Hoa xuân đua sắc, rực rỡ tràn ngập tầm mắt.
Lối đi nhỏ cắt ngang bồn hoa hai bên sân, Kiến Nguyệt nhẹ nhàng bước đến cửa chính.
Hôm nay mẹ không có nhà. Tần Y bình thường dạy học ở trường, trừ cuối tuần và ngày nghỉ, hiếm khi về lâu. Vì vậy, Kiến Nguyệt một mình tận hưởng sân viện yên tĩnh này—cúi đầu là những loài hoa cô chăm sóc, ngẩng lên là những chú chim cô nuôi trong căn gác tầng hai.
Mọi thứ đều thư thái.
Lò lửa cháy rừng rực, chưng đun chiếc ấm thuốc cháy xém đáy.
Kiến Nguyệt ngồi trên chiếc ghế mây nhỏ, chờ đợi bên bếp lửa, ngẩn ngơ nhìn nắp ấm nhấp nhô theo nhịp sôi trào. Mùi thuốc bắc nồng đậm xộc vào mũi khiến cô phải bụm miệng hắt hơi hai cái.
Giao mùa dễ cảm lạnh, Tần Kiến Nguyệt cảm thấy cổ họng hơi khô rát, phải uống thuốc sớm.
Ánh trăng ngoài cửa sổ như dòng nước dịu êm. Cô ngồi giữa vầng sáng trắng thuần khiết tĩnh lặng, tựa má vào tay. Tiếng sôi ùng ục bên tai dần kéo dài, xa vời, thay vào đó là giọng nói trầm ấm của anh.
Kiến Nguyệt khẽ rũ mắt, động tác quạt lò chậm lại, như thể thời gian và hình ảnh đều đông cứng, nhưng trong đầu thì cuộn trào dữ dội.
Đêm nay và ký ức giao hòa, đan xen.
Anh nói: "Tôi là Trình Du Lễ."
Lời giới thiệu quen thuộc ấy.
Cô nhớ rất rõ, đó là lần thứ hai gặp lại anh, sau mười ngày nhập học, tại lễ khai giảng.
Sự rung động ban đầu bị guồng quay bài vở và kỳ huấn luyện quân sự khắc nghiệt bào mòn nhanh chóng. Ấn tượng của cô về chàng trai che ô hôm đó chỉ kéo dài chưa đến một tuần. Một tuần sau, hình dáng của anh dần phai nhạt trong trí nhớ.
Chỉ còn sót lại một bóng người mơ hồ, cùng chất giọng ôn nhu khi anh nói chuyện.
Nhiều khi, những cuộc gặp gỡ không phải là thứ có thể tính toán hay mong chờ, mà luôn đến bất ngờ.
Lớp của Kiến Nguyệt đối diện thẳng với khán đài. Cô vốn nhỏ con, đứng hàng trước, rõ ràng nhìn thấy mái tóc lòa xòa bị ướt mồ hôi của hiệu trưởng, và cả cậu thiếu niên ngồi ở vị trí ngoài cùng bên phải dãy lãnh đạo nhà trường.
Dưới ánh nắng rực rỡ ban trưa, anh trắng đến chói mắt, nhưng lại có chút khác biệt so với buổi mưa hôm ấy. Vẻ lãnh đạm lạnh lùng pha lẫn chút lười biếng, mắt cụp xuống, chăm chú nhìn bài phát biểu.
Một tay chống nửa bên mặt, mắt nhắm hờ, rất lâu không mở ra.
Ánh mặt trời ấm áp buổi sớm càng khiến cơn buồn ngủ của anh trầm hơn. Ở một góc không ai chú ý, anh lặng lẽ chợp mắt.
Chỉ một khoảnh khắc ấy, trái tim cô đột ngột co rút. Không phải vì đau đớn, mà là một niềm vui mừng bất ngờ khiến lòng cô nhảy nhót.
Cơn mưa hôm đó, chiếc ô hôm đó, đã chôn sâu vào trí nhớ cô.
Hiệu trưởng phát biểu đầy nhiệt huyết: "Các em là trụ cột của đất nước, là niềm hy vọng của gia đình. Các em là mặt trời rực rỡ vào mỗi buổi sáng sớm, là tương lai của tổ quốc!"
Còn cậu thiếu niên bên cạnh thì ngủ say không màng thế sự.
Nhìn dáng vẻ thản nhiên tự tại ấy, Tần Kiến Nguyệt không nhịn được mà khẽ mỉm cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!