Trình Du Lễ rất giỏi dỗ dành người khác, không để cô có cơ hội chiến tranh lạnh.
Tần Kiến Nguyệt rõ ràng bị mấy câu dỗ ngọt của anh làm cho vui vẻ trong lòng, nhưng vì giữ thể diện, cái miệng nhỏ vẫn chu lên chưa chịu hạ xuống. Cô lưỡng lự một lát, dưới ánh nhìn của Trình Du Lễ, vẻ như bất đắc dĩ khẽ nói: "Phải làm sao đây, em sắp bị anh chiều hư mất rồi."
Trình Du Lễ: "Hư thế nào? Nói anh nghe xem."
Cô nghĩ ngợi: "Cả gan dám cãi ông nội."
Anh hờ hững đáp: "Đó chẳng phải giống anh sao? Anh cứ nhìn thấy ông cụ là lại muốn chọc ghẹo đôi câu."
"Gan anh lớn thật đấy." Tần Kiến Nguyệt bật cười: "Hôm nọ ông nội nói, anh cưới em về như thể thờ Phật Tổ. Lúc đó em nghĩ, nếu ông bảo cho em năm triệu để rời khỏi cháu trai của ông, có khi em đã đi rồi."
Trình Du Lễ cười, phạt nhẹ một cái lên lưng cô: "Anh bỏ ra năm mươi triệu, em về ngay cho anh!"
Tần Kiến Nguyệt cũng cười, bấm ngón tay giả bộ tính toán: "Nhiều vậy à, thế em phải xem thử có thể lừa được bao nhiêu tiền từ nhà họ Trình đây."
Trình Du Lễ giữ lấy tay cô: "Em muốn gì chẳng phải cứ nói là được sao? Cần gì nghĩ cách lừa anh?"
Anh nhìn hàng mi cô buông thấp, đặt một nụ hôn khẽ lên mí mắt mỏng manh ấy: "Nghĩ xem mai mình đi đâu chơi."
Tần Kiến Nguyệt nói: "Mai em đi chơi với bạn rồi, không liên quan gì đến anh."
Anh hỏi: "Không cho anh đi cùng?"
Cô trêu: "Toàn con gái, anh thấy tiện sao?"
Trình Du Lễ lặng lẽ nhìn cô một lúc, rồi đột nhiên vùi đầu vào cổ cô, giọng điệu đầy tổn thương, chậm rãi than thở: "Anh sẽ cô đơn lắm."
Tần Kiến Nguyệt vỗ vỗ mặt anh, giả vờ an ủi: "Cô đơn thì cô đơn thôi, có chết đâu mà sợ."
Câu này không thể nói lung tung. Người xui xẻo lại là cô.
Bờ vai bị cắn nhẹ một cái. Không đau, nhưng nhột. Nhột đến mức khiến cô run lên.
Những ngón tay thon dài vuốt nhẹ má cô, Trình Du Lễ nhìn cô: "Nói lại lần nữa?"
"…"
Đúng lúc đó, điện thoại của mẹ cô gọi đến, gấp gáp. Tần Kiến Nguyệt như được đại xá, vừa nghe máy vừa chỉnh lại quần áo.
Tần Y quát tháo trong điện thoại: "Bao giờ đến đón Gulu Gulu đi đây! Nó sắp quậy chết mẹ rồi, trời ơi, nó lại nhảy lên giường mẹ nữa kìa!"
Tần Kiến Nguyệt đứng dậy: "Con đến ngay đây, Tết nhất mẹ đừng nói mấy từ không may mắn đó."
"Gulu Gulu" là tên của con chó Border Collie mà Tần Y đặt, vì mỗi khi vu. ốt ve nó, cổ họng nó sẽ phát ra tiếng "gù gù" như mèo con.
Cúp máy, cô hỏi: "Mình đi đón Gulu gulu có được không?"
"Được." Trình Du Lễ gật đầu: "Vừa hay, gia đình ba người chúng ta cũng nên đón năm mới cùng nhau."
Khóe môi Tần Kiến Nguyệt cong lên thành một nụ cười xinh đẹp, chẳng rõ là vì anh chấp nhận con chó mà thấy vui, hay vì câu "gia đình ba người" kia.
Lái xe đến phố Lan Lâu, trời đã khuya, tuyết cũng đã dày. Những ký ức về tuyết có thể kéo dài về tận thời thơ ấu.
Những chiếc đèn lồng đỏ sậm treo đầy trong hẻm. Lo lắng xe không đi được trên con đường hẹp, Trình Du Lễ dừng xe ở đầu hẻm, nắm tay cô đi bộ vào. Cả hai đều mặc áo khoác đen, cô hơi ngước nhìn anh, kể về những kỷ niệm ngày bé ở đây—chơi đắp tuyết, dọn tuyết. Trình Du Lễ lặng lẽ mỉm cười lắng nghe, mắt hơi cụp xuống nhìn mặt đất. Trên hàng mi anh vương vài bông tuyết trong suốt.
Anh mang theo ít sushi tự làm để biếu Tần Y, nhưng sợ làm phiền giấc ngủ của bà, chỉ chào một tiếng rồi dắt chó ra về.
Trên đường về, đi theo dấu chân lúc nãy. Giữa chừng, lại có thêm một hàng dấu chân chó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!