Hôm nay là ngày nghỉ.
Sau cơn say tối qua, đầu đau như búa bổ, Kiến Nguyệt tỉnh dậy, uống một bát trà gừng đậm vị. Ngụm đầu tiên vừa trôi xuống, mặt cô nhăn nhó như bánh bao.
Trình Du Lễ ngồi trước máy tính, nửa cười nửa không nhìn cô, bao dung nói: "Khó uống thì em đừng uống nữa."
Kiến Nguyệt mím môi, nhưng rồi lại thấy hậu vị có chút ngọt, khá thú vị, nên chậm rãi uống ngụm thứ hai. Cô phồng má, phù phù thổi bề mặt nước còn nóng hổi, ôm lấy chiếc cốc, len lén liếc nhìn Trình Du Lễ đang bận làm việc. Sau đó, cô dừng động tác thổi, cẩn thận hỏi anh: "Hôm qua em có uống nhiều lắm không?"
Trình Du Lễ: "Vẫn nhớ à?"
Cô bất an nói: "Chính vì bị mất trí nhớ một đoạn, nên em mới đoán thế." Rồi lại hỏi: "Em có phát điên gì sau khi say không?"
Anh gật đầu, khóe môi hơi nhếch: "Ừ."
Kiến Nguyệt lập tức hít sâu một hơi: "Vậy… em có nói linh tinh gì không?"
Trình Du Lễ bình thản đáp: "Nói nhiều lắm, cái gì tính là linh tinh đây?"
"Chẳng hạn như… bí mật của em?"
Anh thản nhiên: "Không ít đâu."
Anh cầm lấy bao thuốc lá chưa bóc trên bàn, từ tốn mở lớp niêm phong.
Ngoài thư phòng, cảnh sắc đã khoác lên lớp áo trắng xóa, dãy núi xanh ngày thường giờ được tuyết phủ lên một tầng mỏng.
Làn khí lạnh bên ngoài như cũng thấm vào người anh, hòa quyện với anh thành một thể. Trình Du Lễ chậm rãi gỡ bao thuốc, nhưng ánh mắt vẫn đặt lên cô.
Kiến Nguyệt biết anh sẽ không chủ động nói ra, trong lòng rối bời, vội nghiêng người tránh ánh mắt anh. Rồi chợt nhận ra bức tường trước mặt có sự thay đổi.
Bức tranh thủy mặc chân dung cô vốn treo chính giữa đã bị di chuyển, bên cạnh có thêm một lá cờ.
Cô kinh ngạc: "Anh… sao anh tìm thấy nó?"
Xem ra cô thực sự chẳng nhớ gì cả. Trình Du Lễ mỉm cười: "Là em dẫn anh đi xem đấy."
"Nhưng em chôn nó trên sân thượng mà."
Anh gật đầu: "Anh thấy hai góc đã bị ăn mòn nghiêm trọng, không thể cứ để nó dưới đất mãi, nên mang ra ngoài."
Kiến Nguyệt lại nhìn thấy hộp bút trên kệ, giật mình: "Anh sao lại mang cả cái này ra nữa?"
Bên trong hộp bút, khi còn đi học, Kiến Nguyệt từng nghịch ngợm, dùng bút xóa viết một chữ "Trình" vào đó. Cô định sau này sẽ xóa đi, nhưng keo khô lại, bám chặt đến mức không thể tẩy sạch. Lo lắng bị người khác nhìn thấy, cô vội vàng nhét đầy đồ dùng học tập vào trong để che lấp. Thế là, nét chữ trắng ấy vĩnh viễn in dấu trên chiếc hộp bút.
Cô từng nghĩ rằng chữ ấy sẽ mãi mãi còn đó, cùng năm tháng trôi đi không bao giờ phai nhạt. Nhưng bây giờ nhìn lại, nó đã mục nát.
Bị giấu kín dưới nền đất ẩm thấp, tối tăm không thấy ánh mặt trời, cuối cùng nó cũng phân hủy và biến mất, như thể cùng tan vào hư không với những tâm tư giấu kín năm ấy.
Kiến Nguyệt nhìn bề mặt hoen rỉ của hộp bút, nhẹ nhàng chạm tay vào lớp sần sùi. Cô ngẩng đầu lên lần nữa, bắt gặp ánh mắt Trình Du Lễ đang dừng trên mình. Anh đang nghĩ đến lời hẹn bị trì hoãn hôm qua.
Vốn dĩ buổi sáng không có tiền lệ "hành sự". Đôi khi thức dậy sẽ có chút phản ứng sin. h lý, nhưng nếu cô chưa tỉnh, anh sẽ tự mình giải quyết. Ban ngày ban mặt, thời khắc tỉnh táo nhất lại làm chuyện hỗn loạn nhất, có phần không đứng đắn cho lắm.
Trình Du Lễ nhìn Kiến Nguyệt, nét mặt vẫn bình thản, nhưng trong lòng lại suy nghĩ xem có nên kéo cô lại mà giày vò một phen hay không. Nếu không làm gì, cảm giác như mình đang chịu thiệt.
Dưới ánh mắt chăm chú của anh, Kiến Nguyệt dần "mất phương hướng", cô thực sự rất muốn biết rốt cuộc hôm qua mình đã làm gì, để anh nhìn mình bằng ánh mắt trầm tư đến vậy.
Cô hắng giọng, cười gượng: "Anh hút thuốc đi nhé, em ra ngoài đây."
Anh nhẹ nhàng đặt hộp thuốc xuống, không đáp lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!