Chương 23: (Vô Đề)

Trong những câu chuyện quá khứ mà Trình Du Lễ kể với Tần Kiến Nguyệt, có một số điều anh đã phóng đại. Ví dụ, khoảng thời gian dài nhất anh không gặp bố mẹ không phải là bốn năm, mà chính xác là ba năm tám tháng.

Khi đó, ông Trình Duy và bà Cốc Viên Trúc đang gây dựng sự nghiệp ở Nam Dương, còn Trình Du Lễ vẫn thảnh thơi tận hưởng quãng thời gian sinh viên, không có gì bất thường.

Mãi đến một ngày, vợ chồng họ nghe tin con trai từ chối ngôi trường danh giá mà họ đã cất công chọn lựa ở nước ngoài, quyết định học đại học trong nước. Sự ngang bướng này khiến mẹ anh tức giận, lập tức gọi điện chất vấn.

Trình Du Lễ trả lời rất bình thản: "Nơi đất khách quê người, lạ nước lạ cái, con không muốn tự chuốc khổ. Ở nhà vẫn có người lo liệu cho mọi chuyện."

Nhưng sự bình tĩnh của anh lại đổi lấy lời trách móc từ mẹ: "Trình Du Lễ, con cứng cánh rồi phải không?!"

Chẳng bao lâu sau, bố mẹ vì chuyện này mà quay về, đích thân răn dạy anh.

Lần đầu tiên, Trình Du Lễ nhận ra, thì ra thân phận "con trai" của anh cũng có lúc thực sự được chú ý. Và sự quan tâm chặt chẽ này chỉ xuất hiện khi anh hiếm hoi làm trái ý họ.

Không được chú ý, không được quan tâm, chẳng qua vì tính cách anh không có góc cạnh sắc nhọn. Anh sinh ra đã điềm đạm, tinh tế, quá mức thuận theo và tuân thủ quy củ, không khiến ai phải bận tâm lo lắng.

Cho đến khi một cây kim đâm xuyên qua lớp màng ổn định giữa anh và bố mẹ.

Anh "cứng cánh rồi".

Cốc Viên Trúc không thể chấp nhận điều đó.

Hôm ấy, trong nhà, Trình Du Lễ ngồi yên lặng, nhìn mẹ mình đi tới đi lui trước mặt, bận rộn gọi điện cho các lãnh đạo trường học, hỏi xem có thể rút hồ sơ của anh hay không, nói rằng Trình Du Lễ sẽ thôi học.

Bà muốn tìm cách an toàn nhất để lo liệu chuyện chuyển trường cho anh—quyên góp xây dựng, tài trợ thiết bị đều được—nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng không thể tiếp tục ở lại đây.

Học kỹ thuật hàng không làm gì? Làm kỹ sư thì có tiền đồ gì? Cũng chỉ là số phận đi làm thuê cho người khác mà thôi!

Anh phải về kế thừa gia nghiệp.

Cuối cùng, một giáo sư ở phòng thí nghiệm trọng điểm quốc gia đã lên tiếng: "Cậu bé này rất có tài năng, chúng tôi mong muốn em ấy có thể tiếp tục ở lại. Hy vọng phụ huynh có thể để em ấy tự quyết định. Hồ sơ chúng tôi sẽ chuẩn bị sẵn, nếu Trình Du Lễ đồng ý, hãy để em ấy đến ký tên vào thứ Hai."

Mấy chữ "đến ký tên" từ đầu dây bên kia truyền tới, Cốc Viên Trúc ngừng lại, liếc nhìn Trình Du Lễ vẫn đang nhàn nhã gấp máy bay giấy.

Bà bước tới, giật lấy chiếc máy bay trên tay anh, ném thẳng vào thùng rác: "Thứ Hai, con đi với mẹ đến trường."

Ngón tay vừa trống rỗng khựng lại giữa không trung, Trình Du Lễ ngẩng đầu nhìn mẹ: "Nếu con nói con sẽ không đi thì sao?"

"Con không có quyền lựa chọn."

Thêm dầu vào lửa chính là ông cụ Trình Kiền trong nhà, người có h. am m. uốn kiểm soát con cháu mạnh hơn cả bố mẹ anh.

Trình gia từ trên xuống dưới đều có một khuôn mẫu giống nhau. Gia đình này lạnh lẽo, cứng nhắc như một chiếc hộp máy móc.

Lần đầu tiên, Trình Du Lễ nhận thức được rằng—phản kháng phải trả giá. Cánh cứng thì phải bẻ gãy.

Anh không tiếp tục cố chấp, lập tức chọn cách nhượng bộ để bảo toàn bản thân. Nhưng đến ngày hẹn trước đó một hôm, Trình Du Lễ đã gọi cứu viện.

Người bà sống ẩn dật của anh xuất hiện tại nhà cũ của Trình gia, chống gậy từng nhát từng nhát đục thủng chiếc hộp máy móc này.

"Để xem ai dám làm khó A Lễ của ta?!"

Chỉ một câu nói vang vọng này, khó khăn của Trình Du Lễ liền được giải quyết nhẹ nhàng.

Người mà Cốc Viên Trúc sợ nhất trong đời chính là bà cụ này.

Thân là trưởng bối tối cao trong nhà, Thẩm Tịnh Phàm mang theo khí thế uy nghiêm không cần nổi giận cũng đủ khiến người khác e dè.

Rốt cuộc, sự can thiệp của bà khiến mọi chuyện chấm dứt. Mẹ anh yếu thế, không ai dám lên tiếng nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!