Chương 22: (Vô Đề)

Thế là, trong một sự trùng hợp kỳ lạ, buổi ra mắt phụ huynh cứ thế diễn ra.

Khi xe đến trước cửa, Tần Y đang nấu ăn trong bếp. Để đón tiếp con rể, bà còn tranh thủ ra ngoài mua ít đồ ăn vặt ướp lạnh.

Vừa nghe thấy tiếng xe, Tần Y vội vàng lau tay vào tạp dề, nhanh chóng bước ra ngoài.

Người đầu tiên bà gặp là Tần Phong, lúc này vẫn đang nhăn nhó vì đau.

"Dì! Mau, mau múc cho con ít nước rửa qua đã. Đau chết mất thôi!" Tần Phong vội vã lao vào sân.

"Chà…" Tần Y nhìn bộ dạng thảm hại của anh, giật mình lùi lại một bước. "Lại đánh nhau nữa à?"

Bà lo lắng nhìn anh, nhưng Tần Phong đã sải bước đến bể nước tưới cây, vặn vòi xối nước lên cánh tay, miệng không ngừng kêu rên.

Tần Y nhíu mày, không quan tâm anh nữa mà ngước mắt nhìn ra ngoài.

Lúc này, Trình Du Lễ đang lấy đồ từ cốp xe, Tần Kiến Nguyệt đứng bên cạnh giúp anh kiểm tra.

Tần Y nheo mắt quan sát. Bóng dáng Kiến Nguyệt che mất một nửa thân hình người đàn ông, bà chỉ thấy được sau gáy trắng trẻo cùng sống lưng thẳng tắp của anh. Đèn hậu xe hơi phản chiếu trên nửa chiếc quần tây.

Con gái hai mươi mấy tuổi khi nhìn đàn ông thường để ý tỉ lệ vai, eo, chân, thậm chí xem áo sơ mi và vest có phẳng phiu không.

Nhưng người ở độ tuổi của Tần Y trước tiên sẽ đánh giá đẳng cấp của bộ quần áo, thầm đoán giá trị tài sản. Dù đã sớm biết Trình Du Lễ xuất thân từ gia tộc giàu có, nhưng khi gặp mặt, bà lại thấy anh không hề phô trương xa hoa như mình tưởng.

Thay vào đó, anh có một loại hào hoa ẩn dật. Khí chất của một người xuất thân từ danh môn chính thống ở Bắc Kinh, giàu có và giáo dưỡng không lộ liễu.

Thanh tao, điềm đạm, không kiêu ngạo cũng không xu nịnh.

Trình Du Lễ đóng cửa xe, vừa ngẩng đầu đã thấy người phụ nữ đứng trước cửa.

Tần Y hơi sững người, bước chân thoáng khựng lại.

"Mẹ, con là Trình Du Lễ."

Anh xách đồ, bước đến.

Tần Y ngước lên nhìn anh, giọng điệu hòa nhã: "Tiểu Trình à, cuối cùng cũng gặp con. Hôm qua mẹ còn nói với Nguyệt Nguyệt khi nào mới gặp được con đây."

"Là lỗi của con." Trình Du Lễ mỉm cười, giọng mang chút áy náy. "Dạo này con bận việc khác, mãi chưa có thời gian đến thăm mẹ."

"Vào nhà ngồi đi."

Tần Kiến Nguyệt lo mẹ nói năng lung tung, căng thẳng chen lên phía trước.

Tần Y đi lại không tiện, bước chân khập khiễng, hai người trẻ phía sau cũng tự giác đi chậm lại.

"Ngoài đời trông con còn phong độ hơn trong ảnh." Bà vừa dẫn anh vào trong vừa không nhịn được quay lại nhìn. "Cao thế này cơ à."

Bà lại nhìn sang Kiến Nguyệt: "Trước đây mẹ còn nói con tìm được người cao một mét bảy là tốt lắm rồi. Con từ nhỏ đã thấp hơn bạn bè cùng lứa, xếp hàng tập thể dục luôn đứng đầu tiên, trong lớp cũng ngồi bàn đầu——"

Tần Kiến Nguyệt lập tức tái mặt, rồi đỏ bừng lên vì xấu hổ. Cô đưa tay nắm cổ tay mẹ, khẩn cầu: "Mẹ đừng nói nữa được không?"

Tần Y chậc một tiếng: "Mẹ nói sự thật thôi mà, có gì đâu. Con xem, Tiểu Trình có để ý đâu, con còn căng thẳng hơn cả nó."

Nói rồi, ánh mắt bà lại không kìm được mà đánh giá người đàn ông bên cạnh, cảm thán: "Đẹp trai quá, đẹp trai quá. Bảo sao người ta nói con vớ được báu vật."

Trình Du Lễ bước vào nhà. Căn phòng oi nóng, anh giơ tay nhẹ nhàng cởi hai cúc áo trên cùng. Khi định đặt quà lên bàn, anh phát hiện đã có sẵn một đống thực phẩm chức năng dành cho người trung niên. Nhìn thấy một chiếc ghế đẩu trống, anh nhẹ nhàng đặt đồ lên đó, giọng điềm đạm tiếp lời: "Là con nhặt được báu vật mới đúng."

Tần Y liếc mắt thấy đồ trên bàn trà, nghiêng đầu ghé tai Kiến Nguyệt nói nhỏ: "Cái này trước đây Tiểu Vương gửi tới, con tìm cách trả lại đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!