Chương 7: (Vô Đề)

Edit: Qing Yun

"Xe bus, có cô gái tôi thích."

Lời này vừa nói ra, trong ngoài xe đột nhiên yên lặng.

Không đợi mấy người Lư Bình Hạo lấy lại tinh thần, một tiếng cười xấu hổ vang lên đánh vỡ bầu không khí trầm mặc----

"Ai da, Tiểu Hàn tổng, cậu nhìn cậu đi, sao lại nói giỡn như vậy."

Tống Soái chui đầu vào xe, liều mạng nháy mắt chỉ về phương hướng nào đó ra hiệu cho Hàn Thời, đồng thời cười: "Mấy em gái, đừng để ý, Tiểu Hàn tổng luôn như vậy, thích nói giỡn, ha ha..."

Theo ánh mắt liều mạng nháy đến sắp rút gân của Tống Soái, Hàn Thời nhìn về một hướng.

Tống Như Vũ đứng ở dưới bóng cây nhìn về bên này, một thân trang phục định chế hoa lệ, chỉ là sắc mặt rất khó coi.

Khóe môi Hàn Thời hạ xuống, tựa như trào phúng mà di chuyển ánh mắt, tia lạnh xẹt qua đáy mắt.

"Tôi mang nó lên xe." Anh kéo kéo còng tay kim loại trêи cổ tay, liếc nhìn bảo tiêu, "Như vậy được không?"

Bảo tiêu suy nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu, mang chìa khóa còng tay đến.

Nơi đây, mấy nữ sinh xem náo nhiệt sớm đã bị Lư Bình Hạo đuổi lên xe.

Mấy đại thiếu gia đại tiểu thư dù không cam tâm tình nguyện lên xe nhưng nhìn thấy Tống Soái và Tống Như Vũ đi vào xe, bọn họ cũng sôi nổi đi theo.

Còn lại tiểu đội trưởng của đội hai, còn có mấy tiểu tổ trưởng Đinh Cửu Cửu, Kiều Loan và Viên Họa bị Lư Bình Hạo kêu ở lại.

"Tần Minh Vũ." Lư Bình Hạo nhìn về phía trợ giáo của đội hai, "Mấy người được thêm vào kia, tôi giao cho cậu đấy."

Trợ giáo bị điểm danh thì ngơ ngác, trêи mặt lộ ra vẻ chần chờ, anh nhìn ba người Đinh Cửu Cửu một cái, mới xấu hổ nói với Lư Bình Hạo, "Thầy Lư, mấy người kia.... tôi sợ mình không quản được."

"Cậu là thầy giáo, bọn họ là học sinh, cậu sợ bọn họ làm cái gì!" Lư Bình Hạo nhướng lông mày, không vui hỏi.

Tần Minh Vũ rụt cổ, không dám hé răng.

Lư Bình Hạo liếc nhìn xe bus, nhìn qua cửa sổ thấy bên trong cãi cọ ồn ào, không khỏi nhíu chặt lông mày, "Cậu nhìn cái xe này

--- làm cho bọn họ an tĩnh lại."

Tề Minh Vũ gật đầu, xoay người đi vào xe.

Ánh mắt Lư Bình Hạo rơi xuống ba người Đinh Cửu Cửu thì nhu hòa hơn.

"Đội của các em đúng là hơi khó giải quyết, những người mới tới đó.... lát nữa các em chia ra, mỗi tổ thêm mấy người đi."

"Thầy, em có thể tự chọn không?"

Kiều Loan duỗi tay, đôi mắt sáng ngời, ánh mắt còn thường liếc về cái xe SUV đen kia, chỉ kém viết ý đồ lên mặt.

Đối với mấy nữ sinh hoạt bát này, Lư Bình Hạo tự nhiên không tức giận được, anh chỉ có thể lắc đầu----

"Mấy cái đứa này, thật coi thầy không biết các em muốn cướp ai à? Bây giờ muốn chọn ai thì chọn đi, nhưng chờ đến lúc không quản được thì đừng đến chỗ thầy kêu khổ."

Lư Bình Hạo vừa nói vậy, nhớ lại mấy vị đại thiếu gia đại tiểu thư kia, Viên Họa và Kiều Loan cũng chần chờ.

Lư Bình Hạo suy nghĩ một lúc, ánh mắt liếc đến Đinh Cửu Cửu, người nãy giờ không hé răng.

Đinh Cửu Cửu cảm nhận được có người đang nhìn, vội đứng thẳng lưng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!