Chương 27: (Vô Đề)

Edit: Qing Yun

Đinh Cửu Cửu vẫn luôn cho rằng chính mình tuyệt không thuộc về đội ngũ thanh khống.

Nhưng mà thẳng đến giờ khắc này, khi giọng nói trầm nhẹ kia rung bên mang tai đạp vào trái tim, cô mới không thể không thừa nhận —— có một loại giọng nói, dù bạn có phải thanh khống hay không —— bất luận là bạn có sắc hay không sắc, chỉ cần nghe thấy nó, cơ thể bạn đều dễ dàng tê dại, hai chân như nhũn ra.

Thanh âm kia là ȶìиɦ ɖu͙ƈ trần trụi thuần túy, không có gì che lấp, không có gì cố sức. Như là người nọ chỉ dùng một tiếng thở dốc đã phô ra trước mặt cô toàn bộ thế giới ɖu͙ƈ vọng của anh.

Anh không hề giữ lại.

Mà cô tránh cũng không thể tránh.

"......"

Đinh Cửu Cửu bị tiếng tim đập gia tốc của chính mình gọi hoàn hồn, không biết từ khi nào, gương mặt đã nóng đến mức có thể rán trứng.

Cơ thể cô lùi về phía sau, hoàn toàn áp sát vào tường, cô thẹn thùng quay mặt đi.

Đa số thời điểm, cô đều am hiểu ứng biến xử sự, nhưng lần này lại ngoại lệ: Suốt hai mươi năm cuộc đời, chưa từng có ai dạy cô —— dưới tình huống như vậy, có thể phản ứng như thế nào.

Mà giữa lúc yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở ái muộn hòa vào nhau, tiếng tút tút đột ngột vang lên do Lâm Yến Thanh tức giận tắt máy, cũng đồng thời phá vỡ không gian yên tĩnh này.

Bực bội cùng xúc động rút đi, lý trí quay về, ngón tay đang nắm chặt điện thoại của chàng trai cứng lại.

Giây lát sau, Hàn Thời rũ mắt nhìn cô gái bị mình ép sát vào góc tường kia.

Hình như anh chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt yên tĩnh và ngoan ngoãn của cô như bây giờ.

——

Từ trêи nhìn xuống, gương mặt cô ửng đỏ, nhưng đôi môi lại cắn chặt đến trắng bệch........ Giống như, dọa cô sợ rồi.

Rõ ràng là nghĩ từ từ tới, nhưng mỗi lần vừa nhìn thấy cô lại luôn không khắc chế được cảm xúc của chính mình.

Ngụy trang và nhẫn nại luyện nhiều năm như vậy, cuối cùng lại chỉ vì được đôi mắt hạnh kia nhìn đến liền quân lính tan rã.

Hàn Thời khẽ nhếch môi, đáy mắt hiện lên chút tự diễu ——

"Bọn họ nói, em đều tin tưởng, phải không?"

Cô trầm mặc giây lát, mới chậm rãi ngước mắt trả lời, "...... Nếu không tin lời bọn họ nói cùng những gì tôi nhìn thấy, vậy tôi phải tin cái gì?"

"...... Cũng đúng. Cả chính tôi cũng sắp tin rồi."

Nam sinh rũ mắt, cười nhạt một tiếng. Anh quay người được một nửa thì không khỏi dừng lại.

Tầm mắt liếc qua môi dưới bị cắn in dấu răng của cô

Hàn Thời hơi dừng tay, cuối cùng vẫn không áp xuống xúc động muốn xoa tóc cô.

"Vừa nãy............ Xin lỗi, lãnh đạo nhỏ."

Giọng nói của anh khàn khàn, màu mắt tối đen thâm trầm.

Nhưng sau khi nói xong một câu như vậy, Hàn Thời liền cứng rắn xoay người rời đi.

Phía sau anh, cô gái bị ép vào góc tường thoáng buông lỏng, ánh mắt phức tạp đuổi theo bóng dáng cao dài đang rời đi xa.

Ngừng hai giây, cô mới không được tự nhiên mà sờ mái tóc vừa bị người nọ chạm qua........

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!