Chương 20: (Vô Đề)

Edit: Qing Yun.

"Lấy loại chuyện này ra đùa cợt cô ấy? Muốn chết thì để tôi nghe lần nữa."

"......"

Cả bàn người đều bị Hàn Thời làm khϊế͙p͙ sợ không nhẹ.

Phàm là người bị nhét vào đoàn tình nguyện lần này thì hầu hết đều là con nhà khá giả, ăn chơi lêu lổng, ngày thường cũng hay đi theo Hàn Thời và Tống Soái, loại lời thô tục nào còn chưa từng nói?

Nhưng dù có quá đáng hơn cũng chưa từng thấy Hàn Thời tức giận như vậy.

Giờ phút này nhìn cái ly đã lăn đến mép bàn, tất cả đều yên lặng không ai dám dị nghị một câu.

Nhưng ánh mắt mọi người nhìn Đinh Cửu Cửu dường như đều thay đổi.

--

Tuy rằng Hàn Thời chưa nói "cô ấy" là ai, nhưng không mấy người cảm thấy đó là Tống Như Vũ, người đã rời đi.

Ngược lại là người trước mặt này.

Từ khi cô xuất hiện, Tiểu Hàn tổng của bọn họ giống như ngày càng xa hình tượng quen thuộc.

Bầu không khí đột nhiên trở nên xấu hổ, Tống Soái lấy lại tinh thần đầu tiên, anh đứng lên đi đến bên khác của Hàn Thời, giơ tay vỗ lưng người kia---

"Sao các người cứ thích cợt nhả lung tung thế?" Nhận được ánh mắt vô tội của người kia nhìn lại, Tống Soái cho đối phương một ánh mắt, sau đó nhấc cằm ra hiệu về phía Đinh Cửu Cửu, "Xin lỗi bạn học Đinh Cửu Cửu đi chứ nhìn tôi làm gì?"

Trêи bàn này không thiếu nhị thế tổ. Đám nhị thế tổ này mỗi người ở nhà đều là sâu gạo không làm nên trò trống gì, nhưng ít nhất có một năng lực học từ nhỏ thành quen

--- đó chính là thời điểm quan trọng thì biết nhìn mặt đoán ý.

Vì thế rõ ràng lúc trước chưa từng nghe nói cái gì mà bị Tống Soái vỗ một cái như vậy liền biết kéo ghế dựa đứng dậy, cười làm lành với Đinh Cửu Cửu---

"Thật xin lỗi bạn học Đinh, chúng tôi đều là không biết giữ miệng thành quen, cô đừng để ý, tuyệt đối không có lần sau. Bạn học Đinh đừng đứng, cô ngồi chỗ tôi này."

Kéo ghế cho Đinh Cửu Cửu, người nọ bèn gật đầu khom lưng với cô, sau đó không nói hai lời mà vòng đến bên kia luôn.

Những người này trước sau tương phản quá lớn, như là có hai khuôn mặt lưu manh và thân sĩ để thay thế cho nhau..... Đây là hoàn cảnh sinh sống đắp nặn ra sao?

Đinh Cửu Cửu đứng ngây vài giây mới phản ứng lại. Lúc này muốn từ chối đã không còn kịp

--- người nọ sớm đã ngồi vào chỗ cách xa bọn họ vài mét.

Mà sau khi ngồi còn quay lại nhìn Đinh Cửu Cửu, khi chạm phải ánh mắt của cô thì người đó còn cười vẫy tay với cô.

"......"

Đinh Cửu Cửu thu hồi ánh mắt đầy phức tạp.

Trải qua đoạn ngắn vừa rồi, không khí trêи bàn trở nên an tĩnh hơn.

Hàn Thời thu ánh mắt lạnh lẽo, nghiêng người dựa vào lưng ghế. Anh duỗi tay ý chỉ cái ghế được "nhường" ra kia, khóe miệng khẽ nhếch---

"Lãnh đạo, có gì ngồi xuống rồi nói."

"....."

Cô nhìn chỗ ngồi kia có chút chần chờ, cất giấu cảnh giác nhạy bén dưới sâu đáy mắt..... Như là hồ ly trốn dưới đống cỏ khô rậm rập rạp chần chờ có nên nhảy vào bẫy rập hư hư thực thực phía trước hay không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!