Châu Châu phát hiện mình có thể nhìn thấy ma vào năm 15 tuổi.
Cơ thể nửa trong suốt lơ lửng trong không trung, khuôn mặt lạnh như băng cười với Châu Châu.
Nhưng nụ cười này chẳng thể ngăn được sự sợ hãi của Châu Châu đối với bọn họ.
Đầu tiên cô nói với bà Châu, bà Châu ban đầu còn cho rằng cô bị ảo giác, chỉ dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra, không ngờ rằng kết quả kiểm tra sức khỏe của Châu Châu không hề có bất kì vấn đề gì, bà Châu lúc này mới bắt đầu để ý.
Khi đó Châu Châu vừa mới vào lớp 10, bà Châu bèn làm thủ tục cho Châu Châu nghỉ học một năm, dẫn cô đi tìm xem có cách nào có thể trị được cái tật này không.
May mà sau nửa năm bọn họ thuận lợi gặp được một đại sư, đại sư cho Châu Châu một cái vòng ngọc, sau khi đeo vòng ngọc lên Châu Châu quả nhiên không nhìn thấy yêu ma quỷ quái nữa.
Nhưng nửa năm qua Châu Châu sống trong nơm nớp lo sợ mà trở nên trầm mặc ít nói, Châu Châu hoạt bát trước kia dường như cứ vậy mà biến mất.
Bà Châu luôn cho rằng đây chính là nguyện nhân Châu Châu hướng nội.
Thực ra không phải, sự lầm lì của Châu Châu là bởi vì bạo lực học đường đã triệt để làm tổn thương cô.
Chỉ là Châu Châu không muốn làm bà Châu buồn thêm nên mới không nói mà thôi.
…
Trong nhà trống vắng xuất hiện một con người, quả thực khiến Châu Châu dựng hết lông tơ, nhất là —
Cái người này không trong suốt, Châu Châu không xác định được anh ta có phải là ma hay không.
Nhưng mà vòng ngọc vẫn lành lặn không chút sứt mẻ, trên đường cô cũng không gặp phải thứ gì kì lạ, ngoại trừ cái người đang phía sau lưng cô nhìn cô nghịch laptop ra.
Châu Châu bật thốt ra câu hỏi này, đối phương chỉ nghiêng đầu nhìn cô, không nói chuyện.
Cô càng sợ hãi, cả người cuộn thành một cục núp vào góc sô pha, nhắm mắt lại bắt đầu tự thôi miên:
"Tôi không nhìn thấy tôi không nhìn thấy tôi không nhìn thấy…"
Nghe thấy một tiếng cười, Châu Châu nhíu chặt lông mày giả bộ không nghe thấy, nhưng vẫn nghe được anh ta nói:
"Có lẽ tôi là ma, còn là một con ma mà chỉ cô mới có thể nhìn thấy."
Giọng nói hay quá làm sao giờ?!
Châu Châu khóc không ra nước mắt, cô bịt kín mắt phản bác:
"Tôi mới không nhìn thấy anh!"
Hồn ma nam này sao lại không giống với những hồn ma mà cô nhìn thấy 10 năm trước chứ… Cho dù đã che mắt Châu Châu vẫn không nhừng nhớ lại khuôn mặt của hồn ma nam mà cô vừa gặp.
Là một hồn ma nam rất đẹp trai, hơn nữa cơ thể không trong suốt.
Nếu không phải anh ta đột nhiên xuất hiện trong không gian, Châu Châu sẽ cho rằng anh ta là người xa lạ đến nhà cô làm khác.
"Rõ ràng cô nhìn thấy tôi rồi!"
Hồn ma nam cố chấp nói.
Châu Châu ra sức lắc đầu:
"Tôi đâu có thấy đâu!"
Hồn ma nam yếu ớt đáp lại một câu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!