Hai ngày sau, bà Hứa gặp Châu Châu ở cửa phòng bệnh.
Châu Châu còn chưa kịp chào hỏi, bà Hứa đã cầm tay cô:
"Châu Châu à, mẹ cháu có phải là Châu Di Trinh không?"
"Dạ? Đúng ạ, đây là tên mẹ cháu."
"Ôi chao đều là duyên phận mà! Chẳng trách bác thấy cháu quen mắt, thì ra là bác từng nhìn thấy cháu trong ảnh."
Châu Châu không hiểu ra sao nhìn bà Hứa:
"Bác ơi… cháu… cháu không hiểu lắm…"
Bà Hứa thân mật ôm vai cô đi đến ghế ngồi ngoài hành lang ngồi xuống, nói: "Hồi đại học bác và mẹ cháu là bạn thân, thời gian trước còn nói để hai đứa nhỏ các cháu gặp mặt thử, ai ngờ Gia Ngang… ôi chao… may mà nó tỉnh lại, cũng là duyên phận, không ngờ hai đứa đã quen nhau từ sớm, Gia Ngang kín miệng, bác cũng không biết.
Nó còn nói với bác, ngày nó nghe thấy tiếng của cháu mới tỉnh lại, chậc chậc… Cháu xem, hai đứa xứng đôi biết bao!
"Châu Châu như lọt vào sương mù nghe bà Hứa lải nhải không ngừng mới hiểu được đại khái. Thì ra… giữa cô và Hứa Gia Ngang có nhiều mối liên hệ vậy sao?"Đúng rồi bác ơi.
"Có thể khí chất của bà Hứa rất giống bà Châu, cô không sợ bà Hứa lắm,"Số Pi… cháu nói là, Gia Ngang anh ấy sao lại xảy ra chuyện vậy ạ?
"Hứa Gia Ngang không nhắc đến chuyện này với Châu Châu, Châu Châu cũng không hỏi tới. Nhưng trực giác nói cho cô, đây không phải trùng hợp. Không biết bà Hứa nghĩ đến cái gì, cảm xúc tụt xuống không ít, bà lại thở dài,"Thực ra bác cũng không biết ngày hôm đó cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết Gia Ngang và A Khiêm gặp chuyện ở quán bar, nó không may, đang ngồi yên lành cũng bị liên lụy, bị người ta đập vào đầu, chuyện sau đó thì cháu cũng biết rồi.
"À đúng rồi, A Khiêm là em họ của Gia Ngang, cha mẹ nó mất sớm nên hai bác đã nhận nuôi nó."
…
Châu Châu đứng bên cạnh Hứa Gia Ngang, mặt không đổi sắc nhìn Hứa Khiêm đến đây thăm bệnh, nhìn thế nào cũng thấy không thoải mái.
Nhưng cô không dám nhìn nhiều, chẳng còn cách nào, gan cô nhỏ, sợ lắm.
Hứa Gia Ngang không giống vậy, từ khi Hứa Khiêm bước vào phòng bệnh, sắc mặt chưa từng tốt, anh hừ lạnh:
"Tôi ở đây sắp ra viện rồi cậu mới đến, ngay cả diễn ngoài mặt cũng không muốn làm?"
"Anh, anh đang nói gì vậy."
Hứa Khiêm trả lời rất tự nhiên, nhưng rơi vào mắt Châu Châu lại giống như đang diễn trò, như anh ta đã âm thầm luyện vô số lần trước gương, anh ta biết thể hiện thế nào cho nho nhã lễ độ, biết giọng điệu thế nào khiến người ta không thể nổi giận…
Châu Châu cảm thấy Hứa Khiêm rất đáng sợ.
"Được rồi, chúng ta không phải là mấy đứa choai choai, cậu cũng đừng cho rằng tôi là con thiêu thân cái gì cũng không biết, nếu cậu sợ tôi nói với mẹ tôi, cứ yên tâm, tôi không miệng bẩn như cậu."
Lượng tin tức quá lớn, Hứa Khiêm đi rồi mà Châu Châu vẫn chưa tiêu hóa xong.
Cái kiểu giương cung bạt kiếm nhưng lại không vạch mặt nhau khiến cô hơi mơ hồ, cô ngồi ở mép giường,
"Số Pi, anh bị vỡ đầu nằm viện có phải cho anh ta làm không?"
Hứa Gia Ngang thay đổi nét mặt lạnh lùng, đối diện với Châu Châu đuôi mày khóe mắt đều là ý cười:
"Sao thế, đau lòng anh hả?"
Châu Châu tỏ vẻ tức giận, Hứa Gia Ngang nghiêng người qua hôn cô một cái mới lười biếng trả lời:
"Không phải nó làm, nhưng cũng là vì nó."
"Nói thế nào nhỉ, từ nhỏ anh đã không thích nó, nó… quá giả tạo, anh rất ít khi cùng nó giao lưu. Ngày trước không hiểu chuyện anh còn thái độ ra mặt cho nó nhìn, bởi vậy mà anh chịu không ít thiệt thòi, sau đó anh hiểu ra, cũng rất ít khi tiếp xúc với nó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!