Bữa tối trên bàn ăn, Quan Tuệ hỏi Thời Dược: "Con gặp Thích Thần ở nhà hàng xóm sao?"
Đang đánh chén bánh mí đỏ trước mặt, Thời Dược vội ngẩng đầu lên nhìn: "Sao mẹ biết nhà Tùng Tử có anh trai mới đến?"
"Bởi vì mẹ của cậu bé đó là bạn thân nhất của mẹ, lúc trước mẹ cũng kể với con về dì Thẩm Phương Như rồi còn gì, lúc con bé dì còn bế con đấy."
Đôi mắt Thời Dược sáng lên:
"Có phải cái dì xinh đẹp hôm nọ đến nhà mình không ạ? Oa, anh ấy phải siêu hạnh phúc khi có một người mẹ như vậy."
Bên cạnh Thời Hằng bâng quơ chen vào một câu:
"Chưa chắc đâu", nói xong ông còn đầy ẩn ý nhìn về phía Quan Tuệ.
Quan Tuệ lườm ông một cái, không thèm để ý nữa quay sang vẻ mặt uy hiếp Thời Dược:
"Ý của Dược Dược là... thật đáng tiếc khi ta là mẹ con chứ không phải dì Phương Như xinh đẹp sao?".
"..."
Cảm nhận được sự nguy hiểm ngập tràn, mong muốn sống sót ngay tức khắc khiến Thời Dược lắc đầu lia lịa, ra sức thể hiện lòng chân thành của mình
"Tất nhiên không phải thế, mẹ là đẹp nhất, con mới là hạnh phúc nhất!"
Quan Tuệ lúc này mới thỏa mãn thu hồi ánh mắt.
"Về sau anh trai kia sẽ còn ở trong nhà chú Thẩm một thời gian, Dược Dược cũng phải chăm sóc anh ấy nhé. Nhất là những người bạn kia của con, không được để họ bắt nạt anh trai."
"Ở đây?"
- Thời Dược hưng phấn lên, "Bao lâu ạ? Anh ấy sẽ đến trường với bọn con sao?"
"Ít nhất là đến lúc khai giảng."
"A?" Thời Dược buồn bã hạ vai xuống, "Chỉ đến lúc khai giảng thôi ạ..."
"..."
Quan Tuệ kỳ lạ nhìn về phía cô, cả Thời Hằng bên cạnh cũng khó hiểu mà quay sang: "Dược Dược, sao con tự nhiên lại quan tâm đến anh trai như vậy hả?"
Thời Dược không hề đắn đo trả lời: "Bởi vì anh ấy rất soái a! Nhất là đôi mắt ấy, chúng thật đẹp."
Quan Tuệ: "..."
Thời Hằng: "..."
Quan Tuệ đau đầu nhức óc đưa mắt sang nhìn Thời Hằng, "Nhất định là Dược Dược giống anh, cho nên mới có cái tính háo sắc như vậy đúng không?"
Thời Hằng thở dài, "Nói chuyện phải nói bằng lương tâm, hồi xưa lúc tỏ tình ai đã nói là chỉ vì coi trọng khuôn mặt của anh nên mới ——"
"Khụ khụ khụ..."
Thời Dược đang phấn khích hóng chuyện, đột nhiên thấy Quan Tuệ ho khan một trận đánh gãy lời của Thời Hằng.
Sau đó đón nhận ánh mắt hai cha con hướng tới, Quan Tuệ mới lấy chiếc đũa gõ gõ chén của mình, giọng điệu rất nghiêm túc
"Nhìn gì mà nhìn, ăn cơm đi. Chưa nghe câu "Thực bất ngữ, tẩm bất ngôn"(*) sao?"
(*Thực bất ngữ, tẩm bất ngôn: Khi ăn uống không bàn luận, khi đi ngủ cũng không nói chuyện)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!