Chương 49: Đừng Khóc

Edit: Ann

Beta: Nhược Lam

____________________________________

Thời Dược cảm thấy lúc này mình nên vui mừng.

Nếu không phải đã nhận chức bác sĩ thực tập trong hơn một năm qua, cả hai phương diện sinh lý, tâm lý đều được mài giũa, thì có lẽ lúc này cô đã giống cô gái nhỏ Từ Khả Khả bị uy hiếp trong phòng điện tâm đồ kia, hai chân mềm nhũn đến mức sắp phải quỳ xuống đất rồi.

Đây thật đúng là lần đầu tiên trong cuộc đời cô bị họng súng đen ngòm chĩa vào.

Nếu lần này có thể may mắn chạy trốn, vậy sau này cũng có thể trở thành câu chuyện kể ban đêm ở ký túc xá bệnh viện, tiếp nối đề tài câu chuyện về chiếc đầu giường của ông cụ đi chụp CT.

Thời Dược cứ suy nghĩ làm sao vừa không làm ảnh hưởng đến đại cục mà nghĩ đùa như vậy để an ủi bản thân mình, vừa chạy nhanh về phía hành lang cách đây một đoạn, dưới sự uy hiếp của tên côn đồ hành lang đã giải tán không còn một bóng người.

Cuối hành lang chính là cảnh sát được tạm thời điều tới, từng người đều khẩn trương nhìn cô, tư thế kia giống như chuẩn bị bất cứ lúc nào cô ngất xỉu là sẽ cứu viện khẩn cấp.

Trong lòng Thời Dược căng thẳng.

Có thể lường trước, vì đề phòng xảy ra hỗn loạn lớn hơn nữa, tất nhiên những phạm nhân làm kiểm tra sức khoẻ trước đó đã bị áp giải đi......!

Nếu lúc trước viện trưởng nói mấy trăm phạm nhân còn lại được phân luồng tới các bệnh viện khác, vậy lực lượng cảnh sát của cục cảnh sát thành phố......!

Không đợi Thời Dược lo lắng xong, cô đã chạy tới chỗ của cảnh sát.

Cảnh sát có gương mặt xa lạ bước lên hỏi, "Cô không sao chứ?" Sự lo lắng trên gương mặt vốn không quen biết làm lòng người yên tâm hơn một chút.

Thời Dược hít một hơi thật sâu, cảm giác giây phút này bản thân mình mới đạp một bước từ địa ngục trở về nhân gian.

"Dược Dược ——" Tần Nguyệt và Phòng An Duyệt không biết đã nghe tin rồi chạy tới từ lúc nào, bây giờ bỗng lao vọt lên, "Dược Dược cậu không sao chứ, hả?......! Còn có Khả Khả, Khả Khả sao rồi??"

Trên mặt Phòng An Duyệt đẫm nước mắt, vành mắt đỏ bừng, hiển nhiên lúc nãy đã khóc một trận.

"......! Mình không sao." Thời Dược nói chậm để điều chỉnh hô hấp của mình, sau đó ánh mắt dần dần ổn định, "An Duyệt, vì sự an toàn của Khả Khả, mình cũng không thể kéo dài thêm nữa —— tổ đàm phán ở đâu, chuẩn bị thức ăn nước uống như thế nào rồi?"

"Tôi là người của tổ đàm phán, cô Thời, mời cô qua đây cùng tôi."

Trong đám người phía trước có nhân viên của tổ đàm phán mặc quần áo bình thường lên tiếng nói chuyện, Thời Dược liên tục gật đầu với Tần Nguyệt và Phòng An Duyệt rồi vội theo ra ngoài.

Thời hạn mười phút cấp bách, một phút một giây Thời Dược cũng không dám chậm trễ.

Hai người gần như là một đường chạy ra bên ngoài bệnh viện.

Đến cửa bệnh viện, thành viên tổ đàm phán dừng lại, giới thiệu với Thời Dược: "Đây là tổ trưởng của chúng tôi, Nhạc ——"

"Tổ trưởng Nhạc," Thời Dược nhanh chóng ngắt lời đối phương, biểu cảm sốt ruột, nhưng ánh mắt vẫn giữ được bình tĩnh, "Lấy góc độ của một nhân viên y tế mà nói, tôi kiến nghị hòa lẫn thuốc mê vào trong nước, ít nhất có thể làm cảm xúc của phạm nhân và con tin còn lại ổn định hơn một chút, hiện giờ trạng thái của Từ Khả Khả cực kỳ không tốt, tôi lo lắng về sau cô ấy sẽ chọc giận tên côn đồ khiến anh ta làm ra hành động mất lý trí."

Mọi người trong tổ đàm phán ngơ ngác nhìn nhau, đối với trạng thái cảm xúc của con tin số 2 vừa lao tới lại bình tĩnh như thế, bọn họ hiển nhiên đều vô cùng bất ngờ.

Tổ trưởng Nhạc của tổ đàm phán cúi đầu nói với một tổ viên: "Đi nói cho đội trưởng Thích, bảo cậu ấy không cần tới đây nữa."

"Vâng, tổ trưởng." Người nọ lùi người về sau.

Tiếp theo tổ trưởng Nhạc lập tức chuyển hướng sang Thời Dược, "Cô Thời, cô hẳn là biết rõ yêu cầu của nghi phạm......! Tôi biết sắp xếp tiếp theo của chúng tôi có thể khiến cho trong lòng cô vô cùng khó mà chấp nhận, nhưng vì làm ổn định cảm xúc của nghi phạm và bảo vệ đồng nghiệp cô, chúng tôi chỉ có thể ——"

"......! Tổ trưởng Nhạc, không cần phải nói."

Thời Dược ngẩng đầu, lộ ra nụ cười đầu tiên từ sau khi đi ra ngoài bệnh viện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!