Chương 31: Hoạt Động Tình Nhân

Edit: Phạm Meo

Beta: Nhược Lam

_______________________________________

Không khí trầm mặc bao phủ xung quanh phòng thay đồ, từng tia sáng vàng nhạt chiếu qua khung cửa sổ dường như cũng mang theo vài phần đè nén.

Im lặng một hồi, Thẩm Kiêu đứng tựa bên khung cửa sổ bỗng dưng bật lên tiếng cười châm chọc, quay mặt nhìn ra hướng cửa sổ.

"Mày để điện thoại của mày cùng những thứ có liên quan đến bệnh của mày đều để vào trong túi xách kia đi?"

"Dán thông tin lên một vài lọ đựng thuốc."

"Ha ha....! Thích Thần, mày đúng là đáng sợ khiến tao phải nhìn mày bằng con mắt khác."

Thẩm Kiêu đem hai tay đút vào trong túi quần, cà lơ phất phơ quay đầu lại, cằm hơi hất lên nhìn Thích Thần, "Nhưng mà mày cũng quá tham lam rồi.

Mày cho rằng mày thích Thời Dược, thì tao cũng sẽ thích cô ấy sao?...! Tao chẳng qua là không quen nhìn mày hạnh phúc dù là một chút.

Mày cho rằng lần cá cược này là mày thắng sao? Đáng tiếc là tao không thích cô ấy cho nên người thua cuộc ngay từ đầu đã định sẵn mà mày, mãi mãi cũng không có cơ hội thắng được, chỉ là phí công đem bệnh tật của bản thân phơi bày ra mà thôi!"

Thích Thần không có một chút biểu hiện bị Thẩm Kiêu chọc giận, Thậm chí ngay cả ánh mắt cũng giống như mặt nước hồ thu không chút gợn sóng.

Hắn xoay người đi ra ngoài, "Không sao, tao không quan tâm tới quá trình bắt đầu như thế nào, thứ tao để ý đến chỉ có kết quả cuối cùng."

"..." Thẩm Kiêu nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, bàn tay để ngang người từng chút siết chặt.

Thích Thần đi tới cửa kéo mạnh ra, đang chuẩn bị bước qua thì hắn thoáng dừng lại.

Lời nói mang theo ý cười nhàn nhạt.

"Cho dù mày có thích em ấy đi chăng nữa cũng không có cơ hội.... Như vậy là đủ rồi."

Lời nói vừa dứt, Thích Thần bước chân đi tiếp, cửa phòng thay đồ va mạnh vào nhau khép lại.

Bên trong phòng.

Thẩm Kiêu thu lại ý cười trên mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sắc mặt trầm xuống.

Từ trong phòng thay đồ này nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chính là sân huấn luyện, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy dáng người nho nhỏ của cô.

Hiện tại có lẽ cô ấy đang rất lo lắng, hoảng sợ....! Cùng với oán hận mình đi.

Cậu nghĩ thôi cũng có thể đoán được đến cơ hội giải thích Thời Dược cũng không cho.

Thẩm Kiêu rũ mắt lườm thùng rác.

Thẻ nhớ bị bẻ vỡ thành từng mảnh nhỏ cùng thẻ sim điện thoại đều đang lọt thỏm vào bên trong.

Cậu ta biết, Thích Thần căn bản là không cần phải đến trước mặt hắn làm ra những chuyện này cũng có thể khiến hắn thua triệt để.

Mà sở dĩ Thích Thần làm như vậy, đơn giản chính là để hắn càng thêm rõ ràng nhận thấy điều đó..... Tám năm trước, người mặt không biểu cảm bẻ gãy tay hắn, cũng giống như vậy.

Thời gian đã trôi qua tám năm, hắn không biết Thích Thần chữa bệnh đến đâu, nhưng suy suy nghĩ của đối phương bây giờ xem ra là ngày càng âm u đáng sợ.

Két một tiếng, cửa phòng thay đồ một lần nữa bị người đẩy ra.

Đồng đội Thẩm Kiêu đi tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!