Edit: Phạm Meo
Beta: Nhược Lam
_______________________________________________
"Xin chào Thời Dược, chị biết em.
Chị tên là Cung Hân Nhị, cùng tổ huấn luyện với anh trai của em."
"A... Chào chị, em tên là Thời Dược."
Thời Dược vội hướng về phía Cung Hân Nhị gật gật đầu.
Cô gái hoa khôi lớp trên này giống hệt như những gì Thời Dược được nghe trước giờ, vô cùng xinh đẹp.
Đều là tóc dài đen nhánh, áo sơ mi trắng cùng váy đồng phục, mặc ở trên người Cung Hân Nhị so với các bạn học khác đẹp hơn gấp bao nhiêu lần.
Vóc dáng phát triển vô cùng tốt, thân hình mảnh khảnh cùng với đôi chân dài, gương mặt trái xoan xinh đẹp, người khác khi nhìn vào không tìm ra được một chút xíu tì vết nào.
Khó trách không chỉ trong trường mà ngay cả các trường khác, các bạn nam đều ngưỡng mộ coi cô ấy như Nữ Thần..... Cùng cô ấy so sánh, ở đâu nhìn ra được là cả hai chỉ kém nhau có một tuổi?
Nghĩ như vậy, Thời Dược ngay lập tức ỉu xìu buồn bã.
"Thời Dược, nếu em không ngại chị có thể cùng mọi người ngồi chung bàn chứ?"
"...A, có thể."
Thời Dược ngẩng đầu nhìn một chút, trong phòng ăn lúc này cũng không còn ghế trống "Chị ngồi đi ạ."
"Cảm ơn em." Cung Hân Nhị nhìn về phía Thời Dược nói cảm ơn, sau đó ngồi bên cạnh cô, đối diện với Thích Thần.
Chỗ ngồi của cô ta khiến Thời Dược cảm thấy có ấn tượng tốt một chút.
Cảm thấy cô không phải là người ỷ bản thân ưu tú hơn người khác mà không coi ai ra gì, không thể hiện mình là đàn chị kiêu căng.
Chỉ là khi Thời Dược vừa quay đầu nhìn lại, vô tình liền bắt gặp Thích Thần phía đối diện ánh mắt phức phức tạp nhìn mình chằm chằm.
Giống như.....! Đang nhìn một con thỏ ngốc vậy.
Thời Dược "..."
Trên bàn cơm ba người yên lặng, một lúc sau bầu không khí tĩnh lặng này cuối cùng cũng bị Cung Hân Nhi phá vỡ.
Cô mang theo nụ cười hiền hòa cùng Thời Dược nói
"Thời Dược, em hôm nay đến điểm tập luyện có phải là quên chưa nói với Thích Thần không?"
Thời Dược mở lớn mắt, ánh nhìn vô tội.
Nghĩ thầm chuyện này không phải cô đang cố giấu đi sao, cuối cùng lại bị đào ra.
Cố nuốt xuống đồ ăn trong miệng, cẩn thận từng chút một nhìn về hướng Thích Thần.
Xác định rằng hắn không có cảm xúc gì quá khác biệt Thời Dược mới trả lời, "Em là giấu anh ấy đến."
" Lúc chuẩn bị đi dã ngoại về thì ngay lúc ấy Thích Thần cũng vừa cầm điện thoại, gọi điện cho em xong sắc mặt liền thay đổi.
Xe vừa mới dừng đèn xanh đèn đỏ, cậu ấy chờ không nổi liền mở cửa xe chạy về hướng trường học..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!