Edit: Rose Mary
Beta: Lia + Nhược Lam
____________________________________
Thời Dược không biết mình lấy đâu sức mạnh lớn như vậy.
Cô đã vượt qua mọi người trong lớp, trở thành người đầu tiên leo lên sân thượng.
Thời điểm cô đi lên, trên sân thượng đã có rất nhiều người vây xem.
Nhưng họ chỉ đứng một góc rất xa, giống như sợ bị liên lụy.
Nhìn thì có vẻ trận đánh này sắp kết thúc
Chàng trai vóc dáng cao lớn một tay đang vặn tay người kia ép sau lưng, một tay thì nhấn đầu đối phương xuống bờ tường thấp bên cạnh.
Đá tường thô cứng cùng lớp xi
-măng đã làm cho mặt Tống Minh Viễn chảy đầy máu.
Khuôn mặt tên kia đầy vết bầm tím còn hốc mắt thì sưng đỏ chứng tỏ người ra đòn dùng lực đạo rất mạnh và hung dữ.
Mặc dù bị đánh đến mức này, nhưng hắn ta vẫn nhe răng, trợn mắt, người thì giãy dụa
"Thích Thần, mày cứ chờ đấy —— mày không bảo vệ được con nhỏ đó mãi đâu —— "
Những người vây lại xem thậm chí còn chưa nghe hết câu nói, thì nam sinh kia đã hung hăng đá vào đầu gối của Tống Minh Viễn.
Một tiếng rú thảm thiết, giọng nói Tống Minh Viễn khàn đi không giống bình thường nữa, gương mặt thì méo xệch.
Các học sinh cũng không nhịn được mà nhăn mặt nhíu mày, còn Thích Thần coi như không nghe thấy tiếng kêu thảm hại ấy.
Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn là đôi mắt màu nâu đậm, lúc này lạnh lẽo đến thấu xương.
Khuôn mặt hắn không một biểu cảm, nhìn Tống Minh Viễn không giống như nhìn một con người...! Mà giống như đang nhìn một thứ đồ vật dị hợm, méo mó.
Hắn chậm rãi cúi người, dùng tay ấn một lực mạnh lên đầu Tống Minh Viễn.
Đối phương rên rỉ kêu lên, Thích Thần hoàn toàn vô cảm, môi mỏng khẽ nhếch.
Những lời hắn nói không mang một chút gì gọi là cảm xúc và tình người
"Mày mà động vào một sợi tóc của cô ấy, tao sẽ giết mày."
Cặp mắt đào hoa của hắn khẽ động, xương gò má siết chặt, hắn lặp lại câu nói lần nữa
"Nếu còn lần sau...! Mày nhất định sẽ chết".
"Tao..."
Hai con mắt Tống Minh Viễn tràn ngập sự sợ hãi.
Hắn há to miệng, nửa khuôn mặt bị ép vào bờ tường xi
-măng khiến hắn không thể phát ra tiếng.
Đối mặt với cặp mắt bị tia máu chiếm hơn nửa đồng tử, Tống Minh Viễn kinh hãi như bị bóp chặt lấy trái tim, hắn ta cảm thấy ngạt thở, đồng thời nhận thức rằng Thích Thần không hề có ý uy hiếp, người này chỉ nói điều mà hắn sẽ làm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!