Chương 12: Dược Dược

Edit: Ann

Beta: Nhược Lam

________________________________

Hơn nửa ánh mắt của mọi người trên sân bóng rổ đều là hướng về phía bên này.

Thời Dược trong lòng có chút lo lắng.

Cô vốn muốn đợi cho đến khi Thích Thần chơi xong, nhưng thấy người này không có ý định rời đi sau buổi học, cô chỉ có thể lựa chọn lúc này.

Mấy nữ sinh đứng bên cạnh nghe xong đều dựng tai lên để hóng hớt, vì thế cô không thể nói thẳng ra việc mẹ gọi hắn về cùng xe với cô để ăn tối.

Thời Dược nhéo đầu ngón tay đợi vài giây, cảm giác được đủ loại ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, như có kim chích vào lưng.

Quan trọng nhất là, Thích Thần vẫn như cũ không nói một lời nào.

Hắn rốt cuộc vẫn không muốn ở trường có liên quan gì đến mình...!

Ánh mắt Thời Dược ánh hơi ảm đạm.

"Nếu cậu không có thời gian thì thôi vậy."

Ngừng ba giây, cô mím chặt môi xoay người bước đi.

Chỉ là vừa mới bước một bước cổ tay cô đã bị người khác túm lấy

"Có phải đối với tôi em liền không có kiên nhẫn như thế?"

Giọng nói phía sau cô có chút lười biếng sau khi vận động, âm cuối hơi cao lên nhưng lại cực dễ nghe.

Sao đột nhiên lại...!

Thời Dược hơi khó hiểu ngẩng đầu nhưng lại thấy các nữ sinh đang nhìn mình với ánh mắt đầy phức tạp.

Quách Vũ Kỳ đứng trong nhóm các cô gái đang tụ tập, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao

Hiển nhiên nơi này không phải địa điểm tốt để so đo.

Thời Dược thở dài trong lòng, cô quay đầu lại nhìn

"Tôi có việc muốn nói với cậu, nhưng chỗ này không thích hợp..."

"Vậy ra ngoài nói."

Thích Thần đứng dậy cầm áo khoác và bình nước màu xanh nhạt ở bên cạnh.

Sau đó, anh lười biếng mà hướng về phía Chu Phòng Vũ và những người khác đang nhìn ở trên sân có ý báo một tiếng, sau đó trực tiếp đưa Thời Dược đi trong tầm mắt của mọi người.

Từ đầu đến cuối, bàn tay trên cổ tay cô không hề buông ra.

Thế nên ngay cả khi bước ra khỏi sân bóng rổ, Thời Dược có cảm giác phía sau lưng mình có hàng trăm ánh nhìn đầy thù địch.

Dưới ánh hoàng hôn, cô hành động kỳ lạ mà tự đánh bản thân mình một cái, xác nhận đây là sự thật cuối cùng cũng thả lỏng.

Phản ứng của cô rơi vào trong mắt Thích Thần, trong đôi mắt kia gợi lên một chút ý cười.

Nhưng trước khi Thời Dược nhìn thấy, Thích Thần đã quay mặt sang một bên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!