Chuyển ngữ: Tặc Gia
Bùi Anh nhìn dòng chữ mình vừa đánh ra đã sạm mặt ngay lập tức.
Sao cô do dự lâu như thế lại gửi đi một câu nói bình thường đến nhường này...
Cô đang tính hay là xóa tin đi, nhưng nếu xóa rồi đối phương sẽ nhận được tin nhắc nhở... sao weichat lại phiền thế chứ, nếu người ta muốn xóa thì cứ để người ta lặng lẽ xóa đi chứ...
Ngay khi cô đang oán giận weichat không nhân tính, tin trả lời của Tống Nam Xuyên lại đột ngột nhảy ra.
Xuyên Xuyên:
Chào buổi tối ^_^
Bùi Anh trở tay không kịp, cô nên nói gì bây giờ?
So với cô đang tay chân luống cuống, Tống Nam Xuyên lại thành thạo chuyện nhắn tin hơn nhiều:
"Hai ngày nay cô đang bận gì thế? Tôi thấy cô sáng sớm tám giờ đã ăn sáng rồi, không phải quay phim chứ?"
Bùi Anh ngẩn người, không ngờ anh lại tỉ mỉ như thế, còn để ý đến thời gian ăn sáng của cô...
Bùi Anh: Vâng, không có công việc gì cả orz nhưng mà tôi và bạn có mở một cửa hàng, gần đây đang có hoạt động cho nên cũng hơi bận.
Xuyên Xuyên: Cửa hàng?
Bùi Anh: Ừm, là một cửa hàng thời trang nữ, công việc chủ yếu của tôi là người mẫu.
Tống Nam Xuyên nhớ ra hình như trước kia anh từng đọc được điều này trong tư liệu của Bùi Anh:
"Thì ra là vậy, rất thích hợp với cô".
Bùi Anh: [thẹn thùng] hợp tác với bạn cũng xem như nghề tay trái, nếu không chỉ sống dựa vào phim thì chắc tôi đã chết đói rồi.
Tống Nam Xuyên khẽ cười một tiếng, tay đặt bên khóe miệng nhập dòng chữ vào khung hội thoại:
"Đừng gấp quá, rồi công việc sẽ càng ngày càng nhiều thôi, lần trước lúc tôi tới trường quay đạo diễn còn tán thưởng tài diễn xuất của cô, nói cô diễn tốt hơn Đào Đào".
Bùi Anh nhìn tin nhắn anh vừa gửi tới thì khẽ bật cười. Cô diễn tốt hơn Đào Đào thì sao chứ, Đào Đào vẫn là vai nữ chính mà.
Nhưng mà cô tin Tống Nam Xuyên nói không sai, rồi sẽ có nhiều việc thôi, mọi chuyện sẽ dần dần tốt hơn, chỉ cần cô không ngừng cố gắng, rồi cuối cùng cũng chờ được một thời cơ thích hợp.
Cô vẫn luôn là một người lạc quan.
Cô còn đang chờ tin nhắn của Tống Nam Xuyên, chuông điện thaoij lại thình lình vang lên.
Bùi Anh ngơ ngác liếc nhìn màn hình, nhất thời bối rối.
Là Tống Nam Xuyên gọi tới.
Cô nhìn chằm chằm thông báo như đại dịch, hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm trạng rồi mới nhận máy: Tổng giám đốc Tống?
Ừm. Vẫn là giọng nói trong trẻo dễ nghe, chỉ có điều khi vang lên từ tai nghe, hình như lại tăng thêm một mị lực gì nữa khác,
"Đáng chữ hơi phiền, tôi gọi điện luôn".
... Vâng. Bùi Anh dừng ba giây mới đáp lại.
Người đầu dây hình như còn khẽ cười một tiếng, mới nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!