Chuyển ngữ: Nấm lùn
Đã lâu không nghe được tên thật của mình, Bùi Anh không phản ứng lại kịp. Cô sửng sốt một giây mới nói vào điện thoại:
"Ơ, mẹ ạ, có chuyện gì không ạ?"
"Không có gì, hôm qua mẹ thấy con trên ti vi, hóa ra bây giờ con đã nổi tiếng như vậy rồi?"
Chân mày Bùi Anh giật giật:
"Không có đâu, con chỉ đóng vai phụ thôi mà."
"Con lại lừa mẹ rồi, mẹ biết phim truyền hình đó rất nổi tiếng, hàng xóm xung quanh đây đều xem phim cả đấy, Tú Quyên nhà chúng ta bây giờ có triển vọng rồi nhỉ."
Bùi Anh cười hai tiếng không nói một câu nào, mẹ Bùi Anh lại tán gẫu câu có câu không, nói chuyện cũng trở nên ấp úng:
"À... hôm qua em trai con lại gọi điện về nói hết tiền sinh hoạt, ba mẹ vừa mới tiền đóng học phí học kỳ này cho nó, cũng không còn tiền nữa, con xem có thể thu xếp gửi cho nó được không?"
"Việc này ạ, con biết rồi, chờ lát nữa con đi ngay."
"Ai! Vậy thì tốt, vậy mẹ khng làm phiền con nữa."
Vâng... Bùi Anh mờ mịt trong chớp mắt, nghe đầu kia cúp máy.
Ban đầu Nhậm San San đang ăn, lúc này cô cũng để đũa xuống, bực bội nhìn Bùi Anh:
"Mẹ cô lại tìm cô có chuyện gì nữa thế? Lại đòi tiền nữa hả?"
Bùi Anh cất điện thoại, nhìn cô:
"Đừng nói khó nghe như thế, bà ấy cũng không phải người ngoài, bà là mẹ tôi."
"Cô xem bà ấy là mẹ, chứ bà ấy đâu có xem cô là con gái mình đâu!" Nhậm San San càng nghĩ càng thấy giận: "Cô đừng nói là cô không biết đấy, bà ấy hỏi tiền rồi thể nào cũng gửi hết cho em cô! Con cái đều do bà ấy sinh ra cả, sao lại thiên vị như vậy được!
Từ lúc đặt tên cho cô là Bùi Tú Quyên còn nó lại là Bùi Tu Nhiên*, nghe có giống cùng cha mẹ không chứ! Ít nhất nên gọi nó là Bùi Đại Trụ mới có vẻ giống em trai cô được!
"*Tú Quyên là một cái tên khá quê mùa thường hay đặt ở nông thôn. Bùi Anh:"...
"Thấy Bùi Anh không nói một câu nào, Nhậm San San tiếp tục bày tỏ nỗi tức giận của mình:"Chỉ có cô mới ngốc nghếch vậy thôi, lần nào cũng đưa tiền cho bà ấy, tiền của cô có phải từ trên trời rơi xuống đâu!
Một cô gái như cô tới thành phố rồi nỗ lực làm việc, có bao giờ họ quan tâm được chút nào không chứ, chỉ lúc cần tiền họ mới nhớ tới cô!
Nếu là tôi, tôi đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với họ rồi, còn muốn tiền, hừ!
"Bùi Anh chờ cô xả hết cơn giận xong, mới chậm rãi đáp lời:"Cô có biết mỗi năm ở nước mình có bao nhiêu bé gái bị vứt bỏ không hả? Rồi có bao nhiêu bé gái còn chưa kịp nhìn thấy thế giới này?
Ba mẹ tôi không cần con gái, nhưng họ cũng không vứt bỏ tôi, cũng không tìm chỗ nào để chôn tôi đi cả, thật ra thì tôi đã rất cảm ơn họ rồi.Nhậm San San:...
"Bùi Anh đúng là phản động cao cấp. Bùi Anh nói tiếp:"Mặc dù họ thiên vị, nhưng nhiều năm nay cũng không ngược đãi tôi, vẫn cho tôi được ăn được mặc được học hành, công ơn nuôi dưỡng này dù sao vẫn phải báo đáp chứ?
"Nhậm San San bĩu môi:"Ừ thì vẫn để cô đi học, lúc cô thi đậu trường hạng ba không phải bọn họ chê học phí quá đắt nên để cô đi học trường nghề sao?"
Bùi Anh mím môi, lúc đi học thành tích của cô rất bình thường, hồi mới lên lớp mười hai mẹ còn nói với cô, nếu thi đậu trường loại hai thì để cô học tiếp, nếu đỗ loại ba thì đành để cô học trường nghề.
Mà thành tích của Bùi Anh lúc ấy để đỗ được đại học loại hai là rất khó, đúng lúc có một trường hàng không tới lớp họ tuyển sinh, còn có chính sách miễn giảm học phí, cô hào hứng tham gia, kết quả lại rớt môn tiếng Anh.
Tiếng Anh của cô vốn không tốt, bây giờ đã uổng công lại còn không thi đậu, cô chỉ đành dồn hết sức mình chuẩn bị thi vào trường cao đẳng.
Bùi Anh hăng say học tập trong suốt khoảng thời gian còn lại, hầu như mỗi đêm đều chong đèn để học, mặc dù thành tích tăng lên rõ rệt nhưng cuối cùng vẫn chỉ đỗ vào đại học hạng ba.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!