Trường đại học Essex, nằm ở thị trấn phía nam Colchester, nước Anh, là một trong những viện học thuật hàng đầu nước Anh, vẫn giữ được nguyên vẹn lối kiến trúc cổ điển thời Trung cổ. (Viện Học Thuật: nghiên cứu và giảng dạy)"Hello!" Đàm Thư Mặc trả lời điện thoại, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào báo cáo luận văn trên màn hình laptop.
"Hi —" Sở Phỉ Phỉ kéo dài âm cuối, quả nhiên nghe xong Đàm Thư Mặc bất giác rùng mình, lạnh lùng nói, "Có gì thì nói, không thì cúp máy."
Sở Phỉ Phỉ bên đây vừa mở cửa vừa nói, "Đừng vậy mà người anh em, mình mới về nhà liền gọi cho cậu, thăm hỏi cậu một tí ấy mà."
Đàm Thư Mặc cầm ly trong tay, nói, "Mình rất khỏe, thăm hỏi kết thúc." Mùi hương hồng trà Darjeeling nồng nàn thoang thoảng quanh mũi, anh thanh thản dựa vào ghế, chuẩn bị ngắt điện thoại.
"Đúng rồi, mấy hôm trước mình có gặp cô bạn nhỏ của cậu đấy." Sở Phỉ Phỉ đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh lấy nước chai nước suối uống, hài lòng thấy đầu dây bên kia im lặng.
Một lúc sau, tiếng ly vỡ vang lên, giọng nói lạnh lùng của Đàm Thư Mặc truyền đến, "Nói."
Sở Phỉ Phỉ mỉm cười, biết thế nào Đàm Thư Mặc cũng không yên lòng về cô bé đó, nhưng anh không dám cười ra tiếng, hắng giọng nói tiếp, "Haiz, mới có mấy tháng không gặp mà Tiểu Quang từ một cô bé giản dị đã trở thành một thiếu nữa xinh xắn, em ấy còn kêu mình gởi lời cám ơn cậu, chúc cậu luôn khỏe mạnh và hạnh phúc."
Đàm Thư Mặc cầm điện thoại, đi đến cửa sổ khách sạn, cái gì mà luôn khỏe mạnh luôn hạnh phúc chứ, nghĩ đến hình ảnh cô bé ấy nói những lời này, anh chau mày.
Sở Phỉ Phỉ tiếp tục trêu chọc, "Người anh em, sao mình lại không biết thì ra thầy giáo như cậu cũng có người tôn kính đấy."
"Phải." Đàm Thư Mặc lơ đãng trả lời.
"Bịch", Sở Phỉ Phỉ ném cái chai vào thùng rác, đáp, "Đàm Thư Mặc, người khác thì không hiểu cậu, nhưng Sở Phỉ Phỉ mình sao mà không hiểu chứ, đạo đức khỉ gì, chênh lệch tuổi tác cái quái gì, mẹ kiếp, cậu đúng thật là đồ điên, cậu sợ cái gì hả?"
Đàm Thư Mặc cười ra tiếng, nói, "Sở viện trưởng, chú ý hình tượng."
"Mẹ." Sở Phỉ Phỉ mắng, nói, "Người anh em, ba của cậu gần đây có gọi cho mình, hỏi…."
Một lúc sau, Đàm Thư Mặc cúp điện thoại, mở cửa sổ ra, tiết trời phía nam nước Anh rất dễ chịu, bầu trời đêm ở đây cũng không tối tăm mịt mờ như ở Trung Quốc, những vì sao lấp lánh trên bầu trời đen thăm thẳm, bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường, đứng dưới bầu trời đầy sao lung linh và rực rỡ, con người ta cũng nhẹ lòng hẳn.
Về nước Anh đã hai tháng, toàn bộ thời gian của anh đều bị công việc chiếm hết, không còn thời gian để suy nghĩ đến chuyện khác.
Sở Phỉ Phỉ nói rất đúng, anh sợ cái gì chứ, quan tâm tới đạo đức tuổi tác gì chứ, từ trước đến nay đối với những thứ anh muốn, anh đều lên kế hoạch từng bước, không vồ vã, không hấp tấp, cứ thuận theo tự nhiên, nhưng chỉ riêng Triệu Thủy Quang, đến phút cuối anh lại do dự. Đàm Thư Mặc biết rõ, tất cả cô gái ở cái tuổi 18 này đều có vô vàn ước mơ cho tương lai, cũng mơ mộng về tình yêu, sau khi lên đại học, có thể cô sẽ tìm được một người con trai cùng tuổi, sẽ có một cuộc sống hoàn hảo, một tình yêu sâu sắc như cô mong chờ, nhưng mà một tình yêu như vậy, chẳng lẽ anh Đàm Thư Mặc 27 tuổi không thể mang đến cho cô sao? Anh đã không nghĩ đến điều này.
Anh Đàm Thư Mặc chưa từng đau đầu vì chuyện tình cảm như lúc này, dù đã có vài mối tình dắt vai, nhưng cảm giác lúc ấy chỉ là thoáng quá, anh hiểu rất rõ đó không phải là tình yêu.
Huống chi ở lứa tuổi 27 này, chính là lúc đàn ông bộc lộ tài năng của mình, Đàm Thư Mặc vừa vặn là cực phẩm trong số đàn ông, bằng cấp cao, năng lực ưu việt, gia thế vững vàng, tướng mạo lại xuất chúng, hội tụ tất cả những gì mà một người đàn ông muốn có, con đường phía trước trải đầy thảm đỏ, bề ngoài thì anh luôn hòa nhã, thật ra đối với chuyện gì cũng kén cá chọn canh. Đương nhiên không ai nghĩ anh lại thích một nữ sinh 18 tuổi.
Đáp án thật ra rất đơn giản, Đàm Thư Mặc đã từng gặp qua nhiều cô gái, xinh đẹp, tài năng, có cá tính, kể cả những cô gái hẹp hòi lắm mưu nhiều kế, nhiều không kể xiết. Tuy nhiên, đến cuối cùng chẳng để mắt đến ai cả, Triệu Thủy Quang thì ngược lại làm anh rất hứng thú, so với bạn bè đồng trang lứa cô thông minh lanh lợi hơn một chút, so với những cô gái mà anh đã gặp qua, có phần hiền hậu hơn, có đủ loại đặc điểm mà anh cảm thấy đáng quý.
Cũng bởi vì càng thích mới càng để ý, lúc nào cũng nghĩ đến cô, vì cô lo chu toàn mọi thứ, làm những điều hoàn toàn trái ngược với con người anh.
Đã đến cái tuổi này, Đàm Thư Mặc đương nhiên cũng hiểu có những chuyện mình phải học cách buông tay, nhưng anh tự hỏi bản thân mình thật sự dễ dàng buông tay vậy sao?
Anh đã sớm bỏ ra quá nhiều cho cô bé ấy, cái gì mà yêu một người thì phải học cách buông tay, mấy thứ này đối với anh toàn bộ đều là đồ bỏ, yêu một người là phải bất chấp tất cả đeo đuổi đến cùng.
Đối với Triệu Thủy Quang, anh luôn luyến tiếc cô, muốn trở thành một phần trong cuộc sống của cô, muốn dang đôi tay bảo bọc cô cả đời này.
Thời tiết Nam Kinh vào cuối tháng 8 đã mát mẻ hơn, nhất là buổi tối, rất khoan khoái dễ chịu.
"Tiểu Quang, ăn cơm xong thì ra ngoài mua cho mẹ trái dưa hấu." Vì một câu của mẹ Triệu làm Triệu Thủy Quang đang định trở về ổ của mình lướt net phải mang giày xăng đan đi ra ngoài.
Cầm trái dưa hấu đi về cư xá, cô bỗng thấy một dáng người quen thuộc đang đứng dưới cây sơn tra, thong dong cúi đầu chơi bật lửa, cảnh vật xung quanh lờ mờ, chỉ có ánh lửa lập lòe trong đêm tối, cô không dám tin vào mắt mình, khẽ gọi, "Thầy Đàm." Xưng hô này đã bao lâu rồi cô không được gọi.
Giọng nói nhỏ nhẹ truyền đến, người nọ quay đầu lại, đôi mắt đen sáng nhìn về phía cô.
Triệu Thủy Quang chầm chậm đi qua, lúc đến gần cô mới phát hiện Đàm Thư Mặc hôm nay đẹp trai cực kỳ, áo sơ mi lụa màu trắng, đường may tỉ mỉ ôm sát cánh tay, cà vạt sẫm màu nới lỏng ra, trên tay còn cầm áo khoác.
Hay đúng hơn phải nói là Đàm Thư Mặc vốn đã rất đẹp trai, Triệu Thủy Quang đờ đẫn nhìn mãi không thôi.
Thấy Đàm Thư Mặc mỉm cười cô mới định thần lại, bẽn lẽn hỏi, "Thầy Đàm, thầy về rồi à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!