Chương 95: Bên ngoài đã giới nghiêm rồi

Edit: Carrot – Beta: Cún

Đại sứ La Ngọc Quang rời khỏi đại sứ quán gần một năm, việc đại sứ không có mặt ở đại sứ quán trong một thời gian dài như vậy là rất hiếm thấy. Trên thực tế, Thang Lâm cũng không biết cụ thể lý do gì mà người đứng đầu cơ quan của họ là Đại sứ La lại rời đi lâu như vậy, lúc đó chỉ nói là có việc, vì không công bố cụ thể sự việc gì, mà Tống Dịch cũng không nói, vậy thì tạm thời không tiện cho mọi người biết, Thang Lâm cũng không hỏi nhiều, các nhân viên khác trong đại sứ quán lại càng như vậy.

Thời gian buổi sáng đã trôi qua phần lớn, tiếng ô tô "vù vù" từ xa vọng lại. Mọi người theo tiếng nhìn ra, một chiếc xe hơi màu đen đang lái về phía họ, chiếc xe đó chính là xe chuyên dụng của đại sứ quán. Mọi người lập tức sáng mắt lên. Trần Đình Đình nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Thang Lâm: "Đại sứ La về rồi!"

"Ừ." Thang Lâm gật đầu.

Chiếc xe dừng lại trước mặt mọi người, Tống Dịch nghênh đón, Lý Lâm Phong, Tô Giang, Thang Lâm theo sát phía sau. Cửa xe bên trái hàng ghế sau mở ra, La Ngọc Quang bước xuống xe. Tống Dịch tươi cười: "Thưa ngài Đại sứ, cuối cùng chúng tôi cũng đã đón được ngài về!"

La Ngọc Quang nhìn Tống Dịch, cười nói: "Đúng vậy! Thời gian này vất vả cho cậu rồi!"

Tống Dịch: "Cũng không có gì. Nhưng ngài về là tốt rồi, những việc lớn trong và ngoài đại sứ quán vẫn phải do ngài quyết định."

La Ngọc Quang: "Có cậu ở đây, tôi rất yên tâm."

Hai người hàn huyên một hồi, trò chuyện trong giây lát, La Ngọc Quang lại nhìn mọi người: "Sao mọi người lại ra tận cổng thế này?"

"Chào mừng Đại sứ La trở về ạ!" Thang Lâm cười hì hì nói. Sau câu nói này của cô, mọi người đồng thanh nói theo: "Chào mừng Đại sứ La trở về ạ!"

"Cảm ơn mọi người, mọi người cũng vất vả rồi! Bây giờ vào trong hết đi, trở về vị trí công tác của mình." La Ngọc Quang nói.

Mọi người lần lượt tản đi, trở về vị trí của mình. La Ngọc Quang không nghỉ ngơi mà đi thẳng đến văn phòng của mình. Tống Dịch đi bên cạnh La Ngọc Quang, không khỏi nói: "Thưa ngài Đại sứ, ngài vẫn nên nghỉ ngơi trước đi. Đợi khi ngài nghỉ ngơi xong tôi sẽ báo cáo công việc với ngài."

"Không sao, cậu báo cáo ngay bây giờ cũng được." La Ngọc Quang nói.

Tống Dịch do dự một chút, đáp: "Vâng ạ."Ngày hôm sau, La Ngọc Quang triệu tập mọi người họp.

"Trong thời gian chưa đầy một năm, chúng ta đã tiến hành viện trợ xây dựng bệnh viện ở Sisby, các dự án như bến cảng, công trình thủy điện, nghiên cứu dự án "điều nước phía nam",… đều đang diễn ra thuận lợi. Ngoài ra, tình hình của đại sứ quán chúng ta và công dân nước ta ở Sisby đã có những thay đổi rất lớn, ngày càng trở nên tốt đẹp hơn. Khi ở sân bay, tôi đã nghe một số người dân địa phương nói về người Trung Quốc, trong lời nói đều thể hiện sự tôn trọng, kính phục đối với Trung Quốc và người Trung Quốc. Thanh danh của Trung Quốc ở Sisby cao như vậy, trong thời gian chưa đầy một năm mà có thể xảy ra chuyển biến như vậy, thật không thể tin được, Tham tán Tống có công lao rất lớn." La Ngọc Quang trong cuộc họp đã đưa ra đánh giá khẳng định về công việc của Tống Dịch.

Những người có mặt trong phòng họp đều nhiệt liệt vỗ tay.

"Đại sứ La đã quá khen rồi, đây không phải công lao của riêng tôi, mà là của tất cả mọi người." Lời nói của Tống Dịch bị tiếng vỗ tay nhấn chìm.

Ngồi đối diện, Thang Lâm nhìn Tống Dịch, khóe miệng hơi cong lên, dường như cô còn vui hơn cả anh. Tiếp đó, người đứng đầu cơ quan La Ngọc Quang cũng khẳng định công việc của những nhân viên khác, trong đó có Thang Lâm, Lý Lâm Phong, Tô Giang.Ba ngày sau, có một hoạt động đã được lên kế hoạch, do Tống Dịch tham gia. Khi Thang Lâm đi tìm Tống Dịch, Tống Dịch nói: "Em đi cùng ngài Đại sứ."

"Anh không đi sao?" Lịch trình đã định trước từ một thời gian trước, Thang Lâm không khỏi ngạc nhiên hỏi.

Tống Dịch gật đầu: "Bây giờ ngài Đại sứ đã về rồi, những hoạt động như vậy đều do ngài Đại sứ tham gia."

Thang Lâm "ồ" một tiếng, đây là điều hợp tình hợp lý, chỉ là hơi đột ngột.

Sau đó Thang Lâm đi cùng La Ngọc Quang tham gia một vài hoạt động của đại sứ quán và một số cuộc đàm phán chính trị thương mại. Cô cũng đi theo La Ngọc Quang trong buổi tiệc rượu do bộ phận ngoại giao Sisby tổ chức. Trong buổi tiệc rượu, hai giọng nói mơ hồ truyền đến, cô lập tức chậm bước, dựng tai lên nghe.

"Những hoạt động gần đây anh ta đều không tham gia, đều do Đại sứ La tham gia."

"Có một vài cuộc đàm phán cũng do Đại sứ La trực tiếp đàm phán, anh ta có mặt cũng không phải là người đàm phán chính."

"Có Đại sứ La ở đây, rất nhiều việc đương nhiên không cần tham tán quyết định nữa, anh ta cũng không có quyền quyết định. Cứ thế này là được rồi."

"Ừm, không cần quá nhiều lần chu toàn, giao thiệp với ngài Tham tán này là tin tốt nhất trong những ngày qua rồi."

Không cần quay đầu Thang Lâm cũng biết ai đang nói, cô đã quá quen thuộc với hai giọng nói này rồi, hơn nữa cô cũng nghe ra ngay hai người này đang bàn luận về ai. Ngài đại sứ Meyer và Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Cargi của Yorkou đang nói rằng Đại sứ La Ngọc Quang đã trở lại đại sứ quán, rất nhiều việc không đến lượt Tống Dịch đưa ra quyết định, bọn họ cũng không cần phải chu toàn với Tống Dịch, điều này khiến bọn họ vô cùng vui vẻ.

Mà Thang Lâm lúc này mới sực nhớ ra mấy ngày nay cô đều đi theo Đại sứ La Ngọc Quang, rất nhiều dịp trước đây do Tống Dịch thay mặt đại sứ tham dự thì giờ đã không còn thấy bóng dáng Tống Dịch nữa, mà là do Đại sứ La đích thân tham gia, hoặc là những dịp Tống Dịch và Đại sứ La cùng tham dự thì Tống Dịch cũng chủ yếu là hỗ trợ Đại sứ La. Rõ ràng Cargi và những người kia vì thế mà rất vui mừng, Thang Lâm nheo mắt lại, chậm rãi bước đi.

Khi trở về đại sứ quán thì vẫn còn sớm, Thang Lâm đi tìm Tống Dịch. Một quan chức Sisby vừa hay đến đại sứ quán, nhân viên hỏi: "Ông Mễ Lặc tìm Tham tán Tống phải không ạ?"

"Không, tôi tìm Đại sứ La, chúng tôi đã hẹn trước rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!