Edit: Carrot – Beta: Cún
Tống Dịch chậm rãi đi đến trước mặt Lý Lâm Phong, nói: "Tôi nghe nói hôm qua Tô Giang và Thang Lâm cùng nhau ra ngoài làm việc, Thang Lâm bị say nắng, trong người không thoải mái."
Tống Dịch vẻ mặt bình thản, ung dung tự tại, người ngoài không nhìn ra có gì khác thường.
Lý Lâm Phong phản ứng rất nhanh, anh nói: "Vậy có nghĩa là tài liệu tôi cần cô ấy chưa dịch xong? Tôi không thể lấy được tài liệu đã dịch rồi sao?"
"Ý tôi là, sức khỏe quan trọng. Nếu như là do sức khỏe không tốt mà nhất thời chưa hoàn thành công việc thì cũng là chuyện có thể thông cảm được," Tống Dịch rất nhanh đã tìm ra một cái cớ, và cho rằng cái cớ này cũng khá hợp lý. Trước đây anh đã nói đỡ cho Thang Lâm trước mặt Lý Lâm Phong, ai ngờ Thang Lâm lại không hoàn thành việc phiên dịch, giống như anh "nuốt lời" trước mặt Lý Lâm Phong, thật xấu hổ, mà cái cớ anh vừa tìm được có thể che giấu sự xấu hổ của anh.
Nói xong, anh không khỏi thở dài một tiếng, đây là lần đầu tiên anh có sự xấu hổ "nuốt lời" như vậy.
Lý Lâm Phong nhíu mày: "Tham tán Tống, tôi đang rất cần bản dịch của những tài liệu đó."
Tống Dịch hỏi: "Đó là những tài liệu gì?"
Lý Lâm Phong trả lời: "Tài liệu cần cho hoạt động của đại sứ quán vào tuần tới, cần phải in thành sách. Tôi đã hẹn với một nhà in rồi, sáng nay sẽ gửi tài liệu qua, sắp xếp trang, duyệt, rồi in. Vì vậy việc sắp xếp trang và phê duyệt cũng phải hoàn thành trong ngày hôm nay."
Tống Dịch nghĩ một lát, nói: "Vậy thế này, anh hẹn lại với bên nhà in, việc sắp xếp trang và duyệt có thể hoàn thành vào ngày mai. Còn việc dịch những tài liệu đó cứ giao cho tôi."
Lý Lâm Phong vô cùng kinh ngạc, Tống Dịch đây là muốn tự mình dịch sao?
Tống Dịch cười nói: "Những thứ tuyên truyền này không có nhiều từ ngữ chuyên ngành, cũng không quá sâu xa, tôi tin rằng mình có thể dịch chính xác những tài liệu đó và giao cho Bí thư Lý, chỉ là tốc độ dịch không nhanh bằng người của phòng phiên dịch thôi. Nhưng mà, in sách muộn một ngày cũng không sao, chỉ cần có trước khi diễn ra hoạt động của đại sứ quán là được."
Lý Lâm Phong sau khi biết tham tán của đại sứ quán ở Sisby là Tống Dịch thì đã xem qua lý lịch của Tống Dịch, biết Tống Dịch thông thạo bốn ngoại ngữ là Anh, Pháp, Bồ Đào Nha và Đức, hơn nữa còn nói rất trôi chảy, nếu anh dịch thì, không có thuật ngữ chuyên ngành sâu xa thì đương nhiên không có vấn đề gì. Chỉ là Tống Dịch lại tự mình nhận việc về mình, anh thật sự không ngờ. Mà Tống Dịch đã nói vậy rồi, anh còn có thể nói gì nữa?
Chỉ cần những cuốn sách đó có trước khi diễn ra hoạt động của đại sứ quán là được, vậy thì cứ vậy đi.
"Vâng, thưa tham tán Tống," Lý Lâm Phong nói.
Tống Dịch nhìn vẻ mặt hoài nghi của Lý Lâm Phong, anh giống như không nhận ra gì cả. Chỉ là trong lòng cảm thấy buồn cười và bất lực, anh trước mặt người khác nói đỡ cho Thang Lâm, giờ lại giống như bị chính cô lật bàn, anh cho rằng đây là lần đầu tiên trong đời anh bị thua thiệt dưới tay người khác.
Lý Lâm Phong lại nói: "Hôm qua tôi không hề biết Thang Lâm bị say nắng."
Vậy mà Tống Dịch làm sao biết được? Tống Dịch không khỏi nhớ lại những hình ảnh hôm qua ở văn phòng của Thang Lâm, cô gối đầu lên đùi anh ngủ, ngã ngồi vào lòng anh, tim anh chợt đập nhanh, vội vàng dừng lại. Vẻ mặt anh nghiêm chỉnh nói: "Lát nữa đưa tài liệu cần dịch cho tôi."
"Vâng, thưa tham tán Tống," Lý Lâm Phong nói. Sắc mặt của anh ta lại không hề tốt chút nào, Thang Lâm tuy rằng bị say nắng, trong người không thoải mái, nhưng dịch thuật vốn dĩ là công việc của cô, cô lại không hoàn thành. Chỉ là, Tống Dịch đã nhận hết rồi, anh ta không còn gì để nói.
"Tham tán Tống, Bí thư Lý!" giọng của Thang Lâm đột nhiên vang lên.
Tống Dịch quay người lại, Lý Lâm Phong ngẩng đầu, bóng dáng thướt tha của Thang Lâm đột nhiên xuất hiện. Ngay sau đó, tiếng giày cao gót "cộp cộp cộp" vang lên vài tiếng, Thang Lâm đi đến trước mặt Tống Dịch và Lý Lâm Phong. "Bí thư Lý đến sớm vậy để lấy bản dịch sao? Tôi sẽ in ra ngay cho anh, hôm qua tôi đã dịch xong nhưng vẫn chưa in." Thang Lâm cười nói nhìn Lý Lâm Phong.
Lý Lâm Phong ngơ ngác. Tống Dịch ngạc nhiên. Thì ra cô đã dịch xong rồi?
Thang Lâm ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đi lướt qua hai người đang kinh ngạc, mở cửa bước vào văn phòng, rồi lập tức đi đến sau bàn làm việc, mở máy tính và máy in.
Tống Dịch và Lý Lâm Phong cũng bước vào văn phòng của Thang Lâm. Nhìn những tờ giấy được in ra từ máy in, Lý Lâm Phong một lần nữa không còn gì để nói. Tống Dịch nhớ lại đêm qua, Thang Lâm ngã vào lòng anh, nhõng nhẽo nói "Hôm nay tôi làm việc khi đang bị bệnh, không dịch nữa, được không?", anh cảm thấy buồn cười trong lòng, anh đã bị cô lừa rồi.
"Bản điện tử tôi sẽ gửi vào email của anh ngay," bản dịch in xong, Thang Lâm lại nói với Lý Lâm Phong.
"Cảm ơn, vất vả rồi," Lý Lâm Phong nhận lấy những tài liệu đó, giọng điệu kỳ lạ nói.
"Không sao," Thang Lâm cười nói, cô một chút cũng không khiêm tốn.
Lý Lâm Phong cầm những tài liệu đó rời đi. Tống Dịch cuối cùng nhìn Thang Lâm một cái, Thang Lâm chớp mắt với Tống Dịch. Tống Dịch không lộ vẻ gì, quay người đi theo Lý Lâm Phong ra khỏi văn phòng của Thang Lâm. Sau khi ra khỏi văn phòng của Thang Lâm, khóe miệng Tống Dịch lại nở một nụ cười nhạt, cô ấy rốt cuộc vẫn rất nghiêm túc với công việc, đã bị say nắng rồi mà tốc độ dịch vẫn nhanh như vậy, thật đúng là đã coi thường cô ấy rồi.
Lúc nãy cô cười với anh, trông vừa kiêu ngạo lại vừa đắc ý.
"Người phụ nữ kiêu ngạo và ngạo mạn," Tống Dịch cười thầm trong lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!