Chương 35: Đại sứ đến rồi

Edit: Carrot – Beta: Cún

Trên đầu Thang Lâm có một chiếc kính râm, vừa xuống xe cô đã dùng tay đẩy kính xuống, đeo vào. Đôi mắt trong tròng kính phản quang màu cam càng thêm xinh đẹp. Sau đó Thang Lâm xoay người đi về phía hai người của York. Tô Giang ngồi trên xe nhìn xung quanh, xung quanh không có ai khác, ngay cả ở chỗ chắn cửa cũng không có, chỉ có thanh ngang vẫn luôn chắn ngang, để xe không thể vào được. Tô Giang thu hồi tầm mắt, ánh mắt xuyên qua kính chắn gió dõi theo bóng lưng của Thang Lâm.

Ánh nắng hơi gắt, tóc của Thang Lâm được búi cao, lộ ra chiếc cổ thon dài, bóng lưng yểu điệu, bóng dáng của cô in dài trên mặt đất.

Bước chân của Thang Lâm nhanh hơn bình thường, không lâu sau đã đi đến bên cạnh hai người của York.

"Hai vị tiên sinh, xin lỗi đã làm phiền, xin hỏi chiếc xe màu bạc kia có phải của các anh không?" Thang Lâm cười hỏi bằng tiếng Anh lưu loát.

Hai người York dừng bước, nhìn Thang Lâm, đồng thời lên tiếng: "Đúng vậy."

"Vậy tôi đề nghị các anh di chuyển xe thêm một chút nữa, lùi về phía sau một chút, đậu sau chiếc xe màu đen kia. Bởi vì tôi nghe nói ở đây có xe tải lớn ra vào, tốt nhất là nên đậu xe ở chỗ rộng rãi, để tránh bị trầy xước." Thang Lâm nói.

Hai người York đột nhiên quay đầu nhìn lại, một người York cao hơn nói với người kia: "Vậy anh về di chuyển xe đi, tôi đi tìm chủ nhà trước."

Thang Lâm vừa nghe, biết rằng phán đoán của mình có lẽ đúng, hai người York này đến thuê nhà để làm đại sứ quán của họ. Vậy thì cô nhất định không thể để họ tiếp xúc với chủ nhà trước được. Nhưng người đàn ông cao gầy chỉ bảo người đàn ông thấp bé quay về di chuyển xe, còn anh ta thì tiếp tục đi tìm chủ nhà? Vậy thì không được.

Cô phải khiến người cao gầy cũng phải quay về, hoặc là dừng lại.

"Được." Người đàn ông thấp bé đáp một tiếng, sau đó quay người đi về phía cổng lớn.

"Cô à, cảm ơn cô." Người đàn ông York cao gầy nhìn Thang Lâm cảm kích nói.

"Không có gì." Thang Lâm ngoài mặt khách sáo nói, trong lòng nhanh chóng nghĩ kế, ngay sau đó cô lại nói tiếp: "Tôi nghĩ anh tốt nhất nên đi nói với anh ấy về việc đậu xe ở chỗ râm mát, hoặc là xem anh ấy có đậu xe ở chỗ râm mát không."

Lúc này, thời tiết ở thủ đô Cavô của Sisby rất nóng, nếu không đậu xe ở chỗ râm mát, khi lên xe chắc chắn sẽ nóng không chịu được.

Người York cao gầy lúc này mới nghĩ đến điều này, anh ta cảm kích cười với Thang Lâm: "Cô à, cô thật là nghĩ chu đáo quá, tôi thật sự phải qua nói với anh ấy mới được, cảm ơn cô rất nhiều!"

"Không có gì." Thang Lâm rất lễ phép nói.

Người York cao gầy cũng quay người đi ra ngoài cổng lớn.

Thang Lâm nhìn về phía Tô Giang một cái, rồi xoay người đi về phía trước. Tô Giang lập tức xuống xe.

Rất nhanh, Tô Giang đuổi kịp Thang Lâm, tò mò hỏi: "Cô đã nói gì với bọn họ vậy?"

Thang Lâm kể lại cuộc đối thoại vừa rồi với hai người York. Tô Giang phì cười: "Xe tải lớn? Thang Lâm, cô thật biết kiếm lý do! Nhưng mà, đậu xe ở chỗ râm mát là một ý kiến hay đấy."

Khóe miệng Thang Lâm cong lên: "Đi thôi, đi gặp chủ nhà."

Tô Giang gật đầu: "Tuy rằng chúng ta nói chuyện với chủ nhà trước, nhưng có thương lượng thành công được hay không thì còn chưa chắc."

"Chuyện này phải giao cho cậu rồi, bí thư Tô, kinh nghiệm đàm phán của cậu còn phong phú hơn tôi." Thang Lâm nói.

Tô Giang khi còn làm tùy viên thỉnh thoảng cũng tham gia đàm phán ngoại giao, tuy rằng tham gia ít, nhưng kinh nghiệm đúng là phong phú hơn Thang Lâm, bởi vì Thang Lâm chỉ phiên dịch, không liên quan đến đàm phán.

Tiếng Anh của Tô Giang bình thường, người ở Cavô ở đây nói tiếng Anh lại có giọng địa phương rất nặng, anh phải nghe một hồi lâu mới biết là có ý gì, còn Thang Lâm thì nghe tiếng Anh ở các vùng miền khác nhau đều không thành vấn đề.Thang Lâm và Tô Giang gặp được chủ nhân của ngôi nhà, là một người đàn ông trung niên hơi mập, da ngăm đen. Lúc họ vừa mới đàm phán thì hai người York cũng đã đến, nhưng bị yêu cầu chờ ở bên ngoài. Tô Giang bắt đầu đàm phán với chủ nhà, Thang Lâm ngồi bên cạnh Tô Giang phiên dịch. Tiêu dùng ở Cavô thấp và yêu cầu của chủ nhà không cao nên tiền thuê nhà nhanh chóng đạt được thỏa thuận.

Tô Giang gọi điện cho Lý Lâm Phong, sau khi được đồng ý, anh soạn hợp đồng, để chủ nhà ký tên.

"Ông Kim, lát nữa chúng tôi sẽ gửi hợp đồng có đóng dấu đến, đến lúc đó tiền thuê nhà cũng sẽ được chuyển cho ông luôn." Tô Giang đứng dậy bắt tay với chủ nhà.

Thang Lâm phiên dịch.

Thang Lâm và Tô Giang nhìn nhau cười, rồi rời đi.

Hai người York sau khi gặp chủ nhà thì nói rõ ý định, chủ nhà tiếc nuối nói với họ: "Rất xin lỗi, vừa nãy ngôi nhà đã được cho thuê rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!